Vũ Dương Lôi uể oải: "Nha đầu, đừng chống cự, ngươi không đấu lại quốc sư đâu. Ngươi chỉ một mình thì ta mặc kệ nhưng sau lưng ngươi là Vân thị, ngươi dám không? Ngươi đi rồi, Vân thị sẽ bị diệt!"
Vân Chỉ Nhạn vẩy tay, chiết phiến đột ngột xòe ra.
...
Sùng Bá lao đi, mỗi bước hằn sâu trên nền đá, rồi nhảy lên, mỗi cú trăm trượng, đến ngoài hoàng thành.
Mắt y đỏ ngầu nhưng trong lòng sáng rõ.
Y không cần đoán vị đại sư huynh đó vào từ cửa thành vào, ví tất phải bước qua thi thể!
Y chọn một cửa thành, hai thanh chiến phủ găm sâu xuống nền đá.
Y thò tay, một viên xích hồng sắc đơn hoàn xuất hiện. Y nhìn mãi, tiềm lực linh đơn của Tố Bão sơn thủ sơn nhân chỉ còn lại viên này, những tưởng cả đời không phải dùng tới.
Mỗi người đều tiềm lực hữu hạn, dù thủ sơn nhân được công pháp đặc thù bồi dưỡng thì cũng chỉ hơn người thường một chút.
Nuốt viên linh đơn sau cùng, thiêu đốt sinh mệnh lực!
Sùng Bá còn lưu luyến thế giới này.
Linh đơn đỏ như máu, cơ hồ cháy được, cơ hồ còn hơn đại nhật quang mang!
Y nhìn linh đơn hồi lâu, ánh mắt phức tạp vô cùng, đôi mắt vốn chỉ bắn ra hung quang chợt sâu thẳm...
Y ngửa cổ, linh đơn trôi xuống.
"Oành!"
Khí thế xung thiên, như thiên đăng trong đêm! Sùng Bá trở nên rất rõ rệt trong mắt tu chân giả.
"Đến đây!"
Y gầm to. Vang vọng mây cao.
Vũ Dương Phong đang gối đầu cung nữ trong hoàng cung, còn uống rượu trong miệng, nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-gioi-vinh-tien/1337911/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.