Ngón tay Tôn Lập ánh lên đạo đạo lam sắc quang mang, lặng yên nhưng sâu thẳm, khiến người ta say mê.
"Mỗ không thích tra tấn, cũng không thích bức cung, bất quá những thủ đoạn đó mỗ biết hết, thậm chí cách trực tiếp rút trí nhớ từ linh hồn thì cũng biết mấy cách. Chưởng môn thích cách nào? Có cách khiến người ta sợ quá mà khai hết, có cách tệ hơn là người chịu trận như thấy trong óc có lưỡi dao sắc quét qua quét lại, quá đơn giản và thô bạo, mỗ không thích. Chưởng môn thì sao?"
Đào Đại Nhiên có con bài lớn nhất là Thiên tứ bảo đồ. Trừ ra còn là phương pháp tìm được địa điểm cụ thể mà chỉ y và Đào Bạch Ngưng biết.
Tôn Lập uy hiếp rõ rệt: Gã có cách hỏi ra!
Đào Đại Nhiên càng kinh hãi vô cùng, bị trận pháp phong ấn nên mí mắt cũng không thể động đậy, dáng vẻ của Tôn Lập cho thấy gã không chỉ nói suông!
"Đào Đại Nhiên!" Tôn Lập quát: "Chức khách khanh rắm chó này, bọn mỗ không cần, bọn mỗ cứu Đào Bạch Ngưng, cứu Kim Dương phái, cả hơn bốn trăm sáu mươi thú noãn, ngươi có thể coi như giao dịch. Bọn mỗ cần hải đồ đó. Mỗ thấy trả giá đủ rồi, nếu ngươi không biết tri túc, hậu quả tự chịu!"
Tôn Lập vung tay, mảnh da Bá vương long ngạc quay về, gã nhét vào trữ vật không gian rồi quay đi.
"Vù - - "
Tôn Lập rời Kim An đường, quang mang tan nhanh. Đào Đại Nhiên ngồi phệt xuống, thở hồng hộc, dẫm mồ hôi như từ dưới nước lên.
Y đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-gioi-vinh-tien/1338001/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.