Trong bóng tối sâu thẳm dày đặc treo từng viên lam sắc quang tinh.
Tiểu Hắc lao nhanh trong bóng tối, quang tinh kéo thành những dải lam như gấm lụa, đẹp đến khiến người ta quên cả phiền não ưu sầu.
Tiểu Hắc há miệng, phía trước vô thanh vô tức xuất hiện lối ra, quang mang hơi đục, bọn Tôn Lập tiếc rẻ: sắp phải ra rồi.
Cùng với Tiểu Hắc lao ra với đà không thể cản nổi
Chúng nhân loạng choạng, Tiểu Hắc uể oải nằm xoài ra, thân thể thu lại, trở về dáng vẻ khả ái như trước.
Tôn Lập thương xót ôm lấy nó, Tiểu Hắc uể oải ngáp, thè lưỡi liếm tay gã rồi co lại ngủ.
"Nó lần đầu tiên biến thân truyền tống ở không gian dài nên mệt, để nó ngủ, có điều không biết lúc nào mới tỉnh."
La Hoàn cũng đau lòng.
Tôn Lập nặng trĩu cõi lòng, biết Tiểu Hắc mạo hiểm cứu bọn gã.
Gã cẩn thận cho nó vào trữ vật không gian, lấy khối trận pháp hạch tâm còn lại để cạnh rồi lui ra.
Trừ Tôn Lập và Sùng Bá, những người khác đều trọng thương hôn mê, lần này là nghiêm trọng nhất từ khi chạy trốn.
Sùng Bá không chỉ trông coi Sùng Dần, cả hai lấy linh dược ra cho tất cả uống.
Y không biết làm gì với Chung Lâm, lại nhìn Tôn Lập, y không ngờ là đã quen với việc Tôn Lập luôn mang lại "niềm vui bất ngờ".
Tôn Lập trầm ngâm, La Hoàn hiểu ý: "Ngưng trầm hương mộc đốt lên đi, có ích cho Chung Lâm." Tôn Lập còn một ít Ngưng trầm hương mộc, bèn đốt lên, từng ngọn khói bốc lên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-gioi-vinh-tien/1338213/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.