La Hoàn không hề khách khí: "Tôn Lập, ta ngươi biết là cái tên ngươi đặt rác rưởi không kém gì Võ Diệu."
Tôn Lập mặc kệ: "Các vị luôn bỏ qua cảm thụ của tiểu tử, lần này tiểu tử bỏ qua ý kiến của các vị, nó là Ngân quan hắc đế, bình thường là Tiểu Hắc."
Tôn Lập phì cười: "Tiểu Hắc, qua đây."
Nó hoang mang ngẩng lên nhìn Tôn Lập, Tôn Lập vẫy tay, nó xác nhận gã gọi mình thì hào hứng chạy tới, nhảy lên vai gã liếm cổ nịnh nọt.
"Ha ha ha!"
Tôn Lập cười to.
La Hoàn và Võ Diệu đều thấy thê thảm: "Chà, ngốc thật, xem ra trí thông minh chưa chắc hơn Tôn Lập..."
Sơn môn vẫn yên lặng, Tôn Lập rời Vọng Sơn biệt viện, đi về phía linh thú viên.
Thông thường, linh thú viên được canh gác sâm nghiêm, quanh năm có cả chục đệ tử tới trông nom linh thú. Nhưng sau đại chiến, mọi đệ tử không chết cũng trọng thương, sơn môn còn không có người canh, nói gì đến linh thú viên.
Tôn Lập đến cửa, thấy chỉ khép hờ, gã không vào mà nhảy qua.
Trước đây gã chỉ đi qua linh thú viên chứ chưa từng vào.
Trong sân hoang vu, để linh thú có hoàn cảnh sống gần như tự nhiên, linh thú viên xưa nay chưa bao giờ được dọn cỏ, cỏ hoang mọc đầy, không phải mùa đông tất nơi này vang tiếng côn trùng.
Trận đại chiến đó khiến linh thú tổn thất thảm trọng, còn sót lại không đến mười con, đều đang bị thương.
Linh thú viên có mấy lều cỏ ở rìa, Tôn Lập qua xem, trong đó là chỗ đệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-gioi-vinh-tien/1338243/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.