" Tiêu Viêm ca ca. "
Nhìn xem rời khỏi đại sảnh có bóng lưng cô đơn thiếu niên, Huân Nhi trong mắt hiện lên một tia thất vọng.
Tiêu Viêm lúc này đã hoàn toàn mất hết ý chí, e là hắn sau này sẽ không thể gượng dậy nổi.
Trong đại sảnh những người khác nhìn về phía rời đi Tiêu Viêm cũng không có tiếp cười nhạo hay châm chọc, thay vào đó là thương cảm.
Là một cái mười mấy tuổi thiếu niên, Tiêu Viêm thật sự trải qua quá nhiều chuyện.
Thân thể khẽ run rẩy, Nạp Lan Yên Nhiên ngập ngừng nói: "Tiêu thúc thúc…"
" Gọi ta Tiêu tộc trưởng là được, thúc thúc xưng vị, ta không nhận nổi. "
" Tiêu tộc trưởng, mong ngài tha thứ chúng ta hôm nay hành vi. " Vân Vận nhìn Tiêu Chiến nhàn nhạt nói.
" Vân Vận tông chủ, ta cũng không có trách ngươi, dù sao Viêm Nhi cũng đã chấp nhận việc giải trừ hôn ước. " Tiêu Chiến lắc đầu thở dài nói.
Mặc dù bên ngoài là nói như thế, nhưng con trai mình lại xảy ta nhiều chuyện như vậy, làm cha hắn làm sao có thể khống tức giận đâu.
Nhưng hắn còn có thể nói gì hơn nữa đây, Tiêu Viêm cùng Nạp Lan Yên Nhiên hai người đã định sẵn là không thể tiến tới được.
" Tiêu Tộc trưởng, hôm nay chúng ta đến đây đã gây nên cho quý tộc ảnh hưởng không tốt, nhưng ta hy vọng chuyện ngày hôm nay sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ của Tiêu gia với Nạp Lan gia cùng Vân Lam Tông. "
" Vân Vận tông chủ nói đùa, hôm nay ngươi tự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-gioi-xuyen-qua-tu-dau-pha-bat-dau/2544258/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.