"Công chúa, người đã một ngày một đêm không có gì."
"Công chúa, người mở cửa ra, cầu xin người"
Văn Khương đem thân thể thanh tẩy sạch sẽ, nhưng càng rửa càng cảm thấy mình dơ bẩn. Hương vị của Thế tử Chư Nhi như có như không quẩn quah xung quanh nàng. Nghĩ đến điều này, nàng lại kìm lại không được khóc lên...
"Tiểu muội "
Nàng cả kinh, ngoài của truyền đến giọng nói của Tam hoàng huynh.
"Tiểu muội, muội làm sao vậy? Bọn cung nhân nói mấy ngày rồi muội không ăn uống, mau mở cửa cho Tam ca"
"Không cần _ _, các người đều đi, ta không muốn gặp ai hết"
"Tiểu muội, huynh biết tâm trạng muội không vui nhưng không lẽ ngay cả Tam ca muội cũng không nhìn mặt?"
Văn Khương nghe được lời nói ấy, chợt cảm thấy xấu hổ vạn phần, nếu hắn biết chuyện nàng cùng Thế tử ca ca phát sinh quan hệ, vậy phải làm thế nào?
"Tam ca, xin lỗi, Văn Khương không muốn gặp huynh."
"Văn Khương" - Bạch công tử thấp giọng.
"Muội quên ước định của chúng ta rồi sao?"
Văn Khương lau đi hàng nước mắt, Tam ca trước lúc xuất chinh muốn có sự chắc chắn về định ước của mình và Văn Khương. Sang năm nàng đến tuổi cập kê, mà hắn lại sắp phải đi, e là không còn cơ hội....
" Văn Khương, huynh đã đuổi bọn chúng đi cả rồi. Muội mau mở cửa"
Qua hồi lâu, Văn Khương chậm rãi đứng lên, đem chốt cửa lấy xuống.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-khuong-cong-chua-yuying/690438/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.