Đến khi lên máy bay, đầu óc cô vẫn còn mơ hồ, thậm chí còn không biết mình đã đến đây như thế nào.
" Tiểu Tĩnh, Tiểu Tĩnh...em sao vậy?"
Cô hoàn hồn, vội trả lời:
" À, không sao, chỉ là đang suy nghĩ chút chuyện."
Cố Vạn Tinh hơi nghi ngờ nhìn cô, nhưng vẫn không tra hỏi tiếp.
Cô...hơi lạ.
Phương Mộc Tĩnh lại tiến vào trạng thái trầm ngâm suy nghĩ.
....
Vừa ra khỏi sân bay, cô đã thấy một chiếc xe màu đen nổi bật đậu một chỗ, bên cạnh là Tần Liên đang đứng.
Cô kéo vali, tiến đến. Tần Liên đỡ vali của cô lên xe:
"Phương tiểu thư, tổng giám đốc đang đợi ở bên trong."
Sắc mặt cô hơi đổi, chỉ là thoáng qua, Tần Liên cũng không phát hiện, cúi đầu cung kính mở cửa xe.
Cửa vừa đóng, một nụ hôn ập tới bất ngờ, khiến cô tròn mắt ngạc nhiên, nhưng sau đó vẫn đáp lại.
Hắn buông cô ra, "Nhớ anh không?"
Cô nhìn khuôn mặt của hắn, hơi hoảng hốt gật đầu. Hắn bật cười, cọ vào mặt cô:
"Anh cũng nhớ em."
Cô nhìn hắn, hơi ngập ngừng, nhưng vẫn hỏi:
" Đông Đường, anh...lúc gọi điện thoại, anh bảo có việc nên cúp máy, có việc gì vậy?"
Cô nghĩ, nếu hắn không nói thì cô cũng không trách hắn, biết đâu đó chỉ là hiểu lầm, bức ảnh đó cũng không phải thật.
Nhưng mà so với không nói gì, cô lại mong hắn sẽ nói với mình, nếu có hiểu lầm gì đó, hắn cũng sẽ giải thích với cô.
Nhưng hắn lại khiến cô cảm thấy khá...thất vọng.
"Anh đi gặp đối tác."
Trước mắt đột nhiên bị bao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-kiep-yeu-anh/447519/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.