Sáng hôm sau, cô vẫn đi làm bình thường, buổi chiều cô xin nghỉ phép sau đó đến tiệc sinh thần của ba Phương.
Ông ta là người kinh doanh, nên trong buổi tiệc không thiếu những doanh nhân từ nhỏ đến lớn.
Cô nhìn cảnh này, mặt không cảm xúc đi thẳng vào trong. Theo sau là tiếng xì xào bàn tán.
“Đó là con gái trước của Phương tổng sao?
“Cũng lạnh lùng thật.”
“ Tôi thấy cô ấy rất ít xuất hiện, chắc không được yêu thương.” Bla bla bla.
Người hầu thấy cô vội cúi đầu chào:
“ A, đại tiểu thư.”
Thật ra, người hầu trong nhà đa phần đều rất sợ cô, chủ yếu là do khuôn mặt luôn nghiêm túc đến lạnh lùng của cô, bởi vậy không ai chủ động đến gần.
Cô đưa hộp quà đã được gói kỹ trong tay cho ông ta, lạnh nhạt nói:
“Ba, sinh thần vui vẻ.”
Ông nhận lấy, đôi mắt hơi đỏ, cất giọng run rẩy:
“Ừ, ừ, cảm ơn con, đến là tốt rồi, đến là tốt rồi.”
Ông ta còn sợ cô sẽ không tới.
Cô lạnh lùng đứng đó, lại thu hút không ít ánh nhìn, nhưng không ai dám đến gần bắt chuyện.
Cô nhìn đồng hồ, còn khoảng 20 phút nữa mới bắt đầu bữa tiệc, cô cầm một ly rượu vang, đi ra sau vườn.
Một giọng nói nhẹ nhàng duy mĩ vang lên phía sau:
“Chị.”
Cô xoay người, nhìn người vừa gọi mình.
Phương Tâm Văn mỉm cười. Xem ra bình phục cũng nhanh lắm đấy, mới đây mà lại có thể bay nhảy rồi.
Phương Tâm Văn thầm đánh giá cô. Một bộ lễ phục màu xanh ngọc bích, trong quá nhiều trang sức rườm rà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-kiep-yeu-anh/447522/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.