Dưới khăn che là khuôn mặt tựa như Phù Dung, lông mày lá liễu, da thịt trắng như tuyết, sắc mặt nõn nà, một đôi mắt đen quyến rũ lòng người, vừa hồn nhiên vừa mang theo yêu mị, eo nhỏ, thật đúng là xinh đẹp, quốc sắc thiên hương, một chữ để hình dung vẻ đẹp của nàng là: mỹ, tuyệt mỹ. . . . . .
ánh mắt Tiêu Thanh hàn bẫn như thường, nhìn trước mắt mỹ nữ tuyệt sắc, chu sa giữa trán chàng đỏ tươi như máu, lại quay ra nhìn mọi người đang ngồi ở dưới, khóe miệng nhẹ nhếch lên, “Công chúa, ngươi nhìn xuống dưới đi.”
Nghe vậy, Thư Dao cũng quay đầu nhìn mọi người, ánh mắt có chút không hiểu. Phía dưới có cái gì sao?
Mọi người lại hấp một ngụm khí lớn, hai gương mặt tuyệt mỹ, một nam một nữ, nhưng ai có mắt cũng thấy nam tử tuyệt đối đẹp hơn mấy phần so với cô gái, cô gái đẹp có thể nói là tuyệt mỹ, nhưng nam tử đẹp lại là tuyệt trần, nhất là hạt chu sa đỏ tươi kia, thiên hạ vô song.
Mọi người ở đây lập tức hiểu ra ý tứ của quốc sư, ánh mắt nhìn về phía Thư Dao cũng trở nên bình thường. . Đúng vậy. . Thế gian có ai sánh được với dung mạo xuất trần của thanh hàn quốc sư. . Công chúa này cũng vậy, dù đẹp thế nào cũng không lại thanh hàn quốc sư nửa phần!
Tiêu Cẩn Du cúi đầu, bả vai không ngừng lay động, khóe miệng chết sống mân lại cùng một chỗ, rõ là. . . . . . Quá buồn cười. . . . . . Cửu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-long-pha-nguyet/820231/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.