Ngoài buổi lễ khai mạc, Ninh Hiên không tới triển lãm lần nào nữa. Hằng ngày hắn nhốt mình trong phòng làm việc, tất bật với công việc thiết kế của mình. Đương nhiên còn có tôi cũng bị nhốt chung trong phòng làm việc với hắn. Vì thế tôi không phải làm người thuyết minh trong triển lãm như đã sắp xếp từ trước nữa.
Ninh Hiên nói với quản lý là muốn “mượn” tôi mấy ngày. Quản lý vốn là phần tử dễ bảo, vô cùng niềm nở gật đầu lia lịa nói: “Được chứ, được chứ! Tô Nhã đích thị là nhân viên giỏi lắm đấy, cậu Trình thích dùng thì cứ việc gọi cô ấy sang mà sử dụng luôn đi!”
Nghe những câu này, suýt chút nữa tôi ngã lăn ra đất, cảm giác như vừa bị “tú ông” bán tháo cho Ninh đại quan nhân vậy. Ninh Hiên thì vẫn điềm nhiên nhã nhặn bày tỏ sự ái ngại và cảm kích sâu sắc.
Đến lúc chỉ có hai đứa với nhau, tôi không kìm nổi thút thít: “Anh trẻ, anh sống ở nước ngoài có mấy năm mà giờ miệng lưỡi đã giả dối đến mức này rồi.”
Ninh Hiên nhướn mày tủm tỉm cười nói: “Nhân viên giỏi, đây không gọi là giả dối mà là phép lịch sự xã giao!” Dừng lại một lát, ánh mắt hắn lại bắt đầu dâng lên bao dịu dàng âu yếm đáng ghét khiến người ta tê liệt nửa người mà không sao kháng cự nổi, hắn nói: “Anh phải khách khí với ông ta một chút, có thế ông ta mới đối xử tốt hơn với em chứ. Chỉ cần em được đối xử tốt thì việc gì anh cũng làm được!”
Sau đợt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-mo-ve-em/1267113/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.