Trác Hạo ngồi đối diện tôi, không nói năng gì, lặng lẽ hút một điếu thuốc. Anh ta dụi tắt điếu thuốc rồi ngẩng đầu hỏi tôi: “Còn có thể cứu vãn tình hình được không?”
Tôi lắc đầu, kiên quyết.
Anh ta đứng lên, tỏ ra rất có khí phách, nói tiếp: “Thôi được rồi, để anh đưa em về. Em đừng từ chối, vì có lẽ đây là lần cuối cùng anh được đưa em về”
Tôi không muốn ép một trang nam tử phong lưu hào hoa tiền đồ xán lạn như anh ta thê thảm hơn nữa, lại cũng lo anh ta có tâm lý phản nghịch, bèn vội vàng nhận lời ngay.
Về đến nhà, lúc sắp xuống xe, Trác Hạo lại hỏi một lần nữa: “Nhã Nhã, thật sự là không còn cách nào cứu vãn được nữa ư?” Ngập ngừng một lát rồi như rất khó khăn, anh ta nói tiếp: “Nếu anh nói, từ nay về sau nhất định anh sẽ cố gắng hạn chế tối thiểu việc tiệc tùng, em có thể quay lại không?”
Tôi lặng người nhìn anh. Trước nay anh ta không phải là người biết cúi đầu. Tôi vẫn lo sau khi mình nói chia tay nhất định anh ta sẽ đối xử không ra gì, nhưng biểu hiện hôm nay của anh ta lại hoàn toàn không mang tính đả kích nào, thực sự khiến tôi không thể hiểu nổi.
Trác Hạo nhìn tôi gượng cười, trong nụ cười đau khổ còn thoáng nét tự trào.
“Thôi vậy.” Vừa nói anh vừa đưa tay lên rút tóc, những hành động rối bời như vậy quả chưa bao giờ xuất hiện ở con người khí phách đầy mình này. Anh lại nhìn tôi nói tiếp: “Coi như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-mo-ve-em/1267223/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.