-Sai rồi – Thừa Mạc chau mày nói – Ngọc bội của Ám Hành Ngự Sử có thể tiến cung thay cho lệnh bài, điều này tất cả Vệ Lâm quân đều biết.
-Vậy ra sự tồn tại của Ám Hành Ngự Sử cũng không hẳn là bí mật? – Tử Lan kì quái hỏi.
-Người ta chỉ biết sự tồn tại của ngọc bội chứ không biết nó có thể làm gì – Thừa Mạc thản nhiên nói – Tất cả đều được dặn rằng đó là ngọc bội truyền tin của Hoàng thượng.
Khuôn mặt Tử Lan thoàng chốc âm trầm. Sau đó rất nhanh hiện lên một tia tính kế, ánh mắt giảo hoạt nhìn Thừa Mạc.
-Tuân Úc Vương gia – Tử Lan cười nói – Không biết tiểu nữ có thể nhờ người giữ một vật?
-Được – Thừa Mạc thoải mái đáp ứng.
-Ngươi không hỏi là vật gì sao? – Tử Lan hơi sửng sốt hỏi.
-Là ngọc bội của cha nàng đi? – Thừa Mạc mỉm cười phỏng đoán.
-Phải – Tử Lan xác nhận – Sao ngươi biết?
-Xem ra Hồ Tấn lừa nàng – Thừa Mạc thản nhiên nói ra.
-Ngươi theo dõi ta? – Tử Lan bỗng chốc trở nên lạnh lùng.
-Phải mà cũng không phải – Thừa Mạc hơi ngừng một chút rồi nói tiếp - đối tượng theo dõi của ta chính xác hơn là Hồ Tấn và 3 Ám Hành Ngự Sử còn lại. Xem ra ta quyết định đi Nam Uyển là không sai.
Câu cuối Thừa Mạc nhỏ giọng nói, giống như tự nói với chính mình.
Tử Lan hiểu, trong trường hợp Hồ Tấn nói dối nàng, xem ra hắn thực sự là địch nhân. Nàng bình tĩnh nhấp một ngụm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-nam/1675972/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.