Ngày hôm sau.
Tống Thả bị tiếng đập cửa đánh thức.
"Adrian! Cậu có quên cài đồng hồ báo thức không?"
Nghe thấy tiếng Ha Tang ngoài cửa, cậu sợ hãi bật dậy, nhưng vì quá nhanh mà mắt tối sầm, ngã trở lại mép giường. Mất khoảng một hai phút mới hơi tỉnh lại, khó chịu xoa xoa sau cổ.
"Ừ, tôi quên cài đồng hồ báo thức." Buồn bã vỗ vỗ khuôn mặt, nói xong đứng dậy mở cửa phòng.
Ha Tang thấy cửa mở ra, thấy Tống Thả với mái tóc rối bù bước ra, ngáp dài, ngốc nghếch dễ thương, cảm giác tương phản này khiến lòng y nảy lên.
Bạn cùng phòng của y, lương một năm gần cả triệu đô la.
"Còn 30 phút nữa, sáng nay chúng ta có buổi giao lưu và thảo luận với sinh viên Harvard."
Tống Thả gật đầu, nhanh chóng vào nhà vệ sinh rửa mặt, vừa đánh răng vừa nhìn chằm chằm vào gương.
Đều tại Lục Bắc Hoài làm tối qua cậu ngủ không ngon, nếu hôm nay còn đến trễ thì thật xấu hổ.
Cậu chưa bao giờ đến trễ.
"Cậu nghĩ chúng ta đi xe đạp đến CMS có kịp mua cà phê không?" Ha Tang đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn Tống Thả đánh răng, một tay cầm bánh croissant gặm.
"Ừm, có thể." Tống Thả nhanh chóng súc miệng, rồi rửa mặt, cuối cùng dùng khăn lau khô mặt: "Xong rồi!"
Cách làm của cậu khiến Ha Tang nhíu mày.
Không có quy trình dưỡng da gì cả, rửa mặt xong là ra ngoài ngay.
Da cậu vẫn tốt như vậy đúng là hiếm có.
Tống Thả tùy ý chọn một chiếc áo sơ mi đen dài tay làm áo khoác,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-nguoi-e-ngai-than-kieu-the-nhuoc/2280283/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.