"Tay có hơi đau." Tống Thả muốn rút tay về.
Cậu thầm nghĩ, trong cuốn sách này nhân vật nào cũng thích sờ tới sờ lui, nhích tới nhích lui sao, thật khiến người ta sợ hãi mà.
Lục Bắc Hoài nghĩ rằng cậu đang quan tâm mình, cố kìm nén sự chán ghét trong lòng, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì đâu thiếu gia, tôi không đau."
"Tay tôi đau." Tống Thả buồn bực nhìn Lục Bắc Hoài.
Lục Bắc Hoài: "..." Im lặng buông tay ra, quả nhiên thấy tay cậu đang đỏ lên, rõ ràng là hắn không dùng lực, thật sự là người được nuông chiều từ bé: "Xin lỗi."
"Sao cậu lại bị thương thế, thực sự là đi đánh nhau để kiếm tiền à?" Tống Thả thấy trên cánh tay Lục Bắc Hoài có vết bầm tím, còn chưa được xử lý, lại còn có máu rỉ ra, không khỏi nhíu mày: "Mẹ tôi mỗi tháng cho cậu bao nhiêu tiền, không đủ dùng sao?"
Ngụ ý là mỗi tháng đều cho hắn tiền mà vẫn không đủ dùng sao?
Lục Bắc Hoài nghĩ thầm, đúng là mỗi tháng họ đều cho hắn 5000 tệ, nhưng ba hắn vì bệnh tim mà phải nằm viện, chi phí điều trị rất cao, thậm chí giai đoạn sau còn có thể phải thay tim, chi phí càng nhiều hơn.
Nhưng 5000 tệ gọi là thù lao thì sao đủ được.
Người này thiếu nợ hắn, khinh nhục hắn, hắn sẽ không chỉ đòi lại 5000 tệ.
Trong mười năm hắn phải chịu mọi ủy khuất, tất cả hắn đều phải lấy lại từ Tống Thả, không tiếc hết thảy để cướp đi toàn bộ của Tống Thả.
"Ba tôi nằm viện, chi phí rất cao,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-nguoi-e-ngai-than-kieu-the-nhuoc/2280336/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.