🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Ngao ô ô!!”

Ngươi mới không có cổ! Cả nhà ngươi mới không có cổ!

Hoắc Vọng nhìn cục lông xù đang tức giận trên tay, lương tâm bộc phát không trêu đùa nữa, ngữ khí mê hoặc hỏi: “Tiểu gia hỏa, ngươi là cái gì?”

Lâm Úc nhát gan, lại không dám cắn hắn, duy nhất có thể làm chính là nghe thấy vấn đề này liền thở phì phì, cố ý quay đầu không để ý tới.

Hành động thập phần nhân tính làm Hoắc Vọng càng thêm khẳng định cậu có linh tính.

Có thể hay không nghe hiểu tiếng người, hắn không thể kết luận nhanh được.

Nhưng tiểu gia hỏa này tính tình rất lớn, tức giận lại làm người càng muốn khi dễ.

Ở đây người đến người đi, Hoắc Vọng không muốn người khác chú ý, liền n.âng m.ông Lâm Úc làm đầu cậu hướng bên trong vùi vào, từ bên ngoài chỉ thấy lông xù xù màu trắng.

Tuy vừa mới xuống máy bay nhưng trong tay không có hành lý gì, đứng bên đường mấy phút, một chiếc ô tô sang trọng màu đen khiêm tốn chạy tới.

Trợ lý đặc biệt đến đón hắn, mở cửa sổ xuống, ngạc nhiên nói: "Hoắc tổng, hoan nghênh ngài trở về."

Giờ phút này, trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm, dù sao với trình độ xui xẻo của Hoắc Vọng, chỉ cần đi máy bay cũng khiến anh lo lắng máy bay có thể xảy ra chuyện gì hay không, suýt nữa anh đã vào chùa đốt lửa thắp hương cầu nguyện rồi.

Cấp trên của anh, quả thực là một người xui xẻo kín đáo mà.

May mắn chuyến bay hôm nay chỉ bị trễ chút, đây là việc bình thường đối với Hoắc tổng khi ra ngoài, nhưng dù sao máy bay cũng là phương tiện chưa từng đi qua.

Hoắc Vọng đơn giản đáp lại, mở cửa phía sau ngồi xuống.

Trợ lý đặc biệt ngay lập tức chú ý đến quả lông xù hắn đang cầm, nhìn vào chiếc đuôi lông dài đẹp có thể đoán đó có thể là một con mèo lông dài, và nó chưa trưởng thành.

Trợ lý đặc biệt muốn tìm đề tài nói: “Hoắc tổng, đây là mèo ngài nhặt sao?”

Hoắc Vọng: “Ừ”

Những ngón tay hắn chọc vào Lâm Úc như một cơn nghiện.

Nhìn bộ lông trên người cậu xù lên bất mãn, cả con thú trở nên tròn trịa và mềm mại hơn.

Lâm Úc bị quấy rầy này run run lỗ tai tròn tròn, cậu ra vẻ hung hãn ngẩng đầu nhe răng, đột nhiên phát hiện gương mặt tựa hồ có chút quen mắt, đôi mắt đen có chút sửng sốt.

Trợ lý thật cẩn thận hỏi: “Thật đáng yêu, ngài muốn dưỡng sao?”

Tổng tài luôn cô độc một người, khó tưởng tượng người cao lãnh như vậy sẽ nuôi một con mèo con.

Hơn nữa làm người ta lo lắng, mèo con có được vị tổng tài xui xẻo này chiếu cố tốt không.

Hoắc Vọng không trả lời vấn đề này, đôi mắt đen hứng thú nhìn trong tiểu gia hỏa trong ngực nhìn hắn đến phát ngốc.

Nhóc con như vậy, còn si mê hắn ư?

Trợ lý nhịn không được hỏi: “Nó gọi là gì?”

Thường thú cưng được đặt theo tên các loại đồ ăn dễ thương hoặc những con nhỏ màu trắng, không biết Hoắc tổng sẽ chọn cái gì.

Mặc kệ tổng tài lấy tên gì, anh đều phải làm một người thổi phồng đủ tư cách.

Hoắc Vọng sâu kín mở miệng: “Không cổ.”

Trợ lý: “......”

Lâm Úc: “???”

QAQ!!! Không thể nhịn được nữa, không cần nhẫn nhịn! Ta cắn!

Bầu không khí trong xe nháy mắt hạ xuống.

Đặc trợ nhấp nháy môi, một câu cũng khen không nổi.

Anh không nghĩ tới miệng độc của Hoắc Vọng cư nhiên có một ngày rơi xuống con vật đáng thương này.

Người trợ lý đặc biệt đã bị mấy lần, lúc này lập tức thông cảm với Lâm Ngọc, im lặng, tập trung lái xe.

Kỹ thuật lái xe thực hảo, vì phòng ngừa Hoắc Vọng xui xẻo mà xuất hiện tai nạn xe cộ nên thái độ lái xe còn nghiêm túc hơn thi bằng lái.

Hoắc Vọng nguyên bản không để ý chọc trong lông xù xù, cảm giác ngón trỏ đột nhiên bị g.ặm c.ắn một ngụm, sau đó bị ngậm vào miệng, ngón tay được cẩn thận mài giũa như một món kẹo ngọt.

Cơn đau đớn này thật ra có thể xem nhẹ, Hoắc Vọng đáy mắt hiện lên như suy tư: “Nó hình như đói bụng.”

Lâm Úc: Ai đói bụng! Ai đói bụng!? Ta là sinh khí! Ta cắn ngươi! Cạp ngươi!

Cậu uy hiếp dùng sức cắn vài phần, nhỏ giọng rầm rì một tiếng, sợ rồi sao?

Hoắc Vọng ngữ khí trở nên chắc chắn: “Nó đói bụng rồi.”

Lâm Úc:...... Khinh thú quá đáng.

Đặc trợ thập phần có tâm ở một bên cửa hàng tiện lợi dừng lại: “Tôi đi mua sữa dê.”

“Ừ.” Hoắc Vọng hơi duỗi đôi chân dài, thậm chí điều chỉnh ngón tay thích hợp cho Lâm Úc cắn.

Không cần hắn chọc, Lâm Úc tự biến mình một bồ công anh tạc mao.

Hắn chưa từng gặp qua người phiền phức như vậy!

Trợ lý đặc biệt nhanh chóng ra khỏi cửa hàng, ôm mấy bình sữa: “Không có sữa dê, mèo con có thể uống sữa này.”

Anh vừa muốn mở cửa lên xe thì đột nhiên có vài xe cảnh sát chạy ngang qua.

Vẻ mặt anh kỳ quái ngăn cản một người qua đường hỏi: “Phía trước phát sinh chuyện gì?"

Giọng người qua đường rất lớn: “Xảy ra tai nạn xe cộ! tai nạn giao thông liên hoàn, có người say rượu lái xa.”

Đặc trợ vẻ mặt không tin tưởng lẩm bẩm: “May mắn ngừng tại giao lộ.”

Bằng không bọn họ rất có khả năng bị cuốn vào vụ tai nạn xe cộ kia.

Lấy trình độ Hoắc tổng xui xẻo hoàn toàn có khả năng, không, không đúng, hôm nay cư nhiên tránh được tai nạn xe cộ này, đây mới là kỳ quái nhất.

Trợ lý đặc biệt sợ hãi lên xe, ánh mắt đột nhiên rơi vào Lâm Úc: "Hoắc tổng, có lẽ ... con mèo ngài nhặt được có thể mang lại may mắn cho ngài."

Trực giác nói xong, anh cảm thấy có chút choáng váng, anh cảm thấy mình còn có hy vọng.

Nếu ... con mèo này thực sự có thể mang lại may mắn, dù chỉ một chút, anh có thể cảm thấy tự hào trong số những người đã phản bội Hoắc tổng vì vận rủi của mình!

Người trợ lý đặc biệt này có hơi mê tín quá không?

Lâm Úc không biết nội tâm anh ta nghĩ gì, mang theo vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Hoắc Vọng, dưới phản ứng kỳ lạ của đặc trợ, cậu nghĩ ra một vài chuyện.

Cậu đã gặp qua người này.

Từng có một lần cùng đại ca đi tham gia một tiệc tối, ở đầu tiệc Hoắc Vọng có lộ mặt một lúc, diện mạo được trời ưu ái, tuy rằng Lâm Úc chỉ đứng xa liếc mắt một cái.

Bữa tiệc kia nghe nói đại ca muốn bàn việc hợp tác, khả năng thành công không cao, Lâm Úc không muốn quấy rầy liền đi tới một góc hoa viên, không ngờ lại tìm thấy một đứa trẻ đi lạc ở đó, đấy là con của ông chủ công ty, sau khi trở về nghe nói đại ca và ông chủ đã đạt được thỏa thuận hợp tác.

Mà lúc ấy đại ca bởi vì ở trong yến hội uống chút rượu, bàn xong hợp đồng đã bị tài xế trong nhà trực tiếp mang về.

Hắn quên mất em trai ở trong yến hội, thẳng đến ngày hôm sau nhớ tới mới không mặn không nhạt hỏi một câu: “Ngày hôm qua không làm mất mặt trong nhà đi?”

Lâm Úc vì bị bỏ lại có chút buồn bực nên không nói cho hắn biết chuyện hài tử, chỉ lắc đầu nói không có chuyện gì.

Từ đó về sau cậu không thích đi tham gia yến hội nào nữa, cha càng không để cậu trong mắt.

So sánh với Lâm Nhất gia nhập vào nhà sau cũng, cậu vẫn luôn không có cảm giác tồn tại cảm.

Nghĩ đến những chuyện đã qua chỉ lướt qua đầu trong vài giây, lòng Lâm Úc không còn gợn sóng, cậu không còn bất kỳ cảm xúc nào đối với những người đó.

Nhưng cậu nhớ tới, Hoắc Vọng mặc dù chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn, nhưng mọi người thảo luận rất lâu.

Với những danh hiệu như tuổi trẻ đầy triển vọng, chú ngựa đen trên thương trường, cũng với một số tin đồn giống như truyền thuyết đô thị.

Đồn thổi hắn phi thường xui xẻo, một tuần có thể hai lần tai nạn xe cộ, đi yến hội không cẩn thận bị hất rượu, luôn bị cuốn vào sự kiện nguy hiểm. Bởi vậy hắn vẫn luôn ở học tập đánh võ cùng tập thể hình, để có thể ứng phó tất cả tình huống đột xuất phát sinh, thực lực đã tiếp cận trình độ chức nghiệp, mời bảo tiêu cũng không biết là ai bảo vệ ai.

Lâm Úc nguyên bản cho rằng chỉ là lời nói khoa suông, cậu buông tay ra, ngẩng đầu nhìn đường cong cơ bắp trước mắt, đột nhiên phát giác cái đồn đãi này ..... Cư nhiên là thật sự!

Trợ lý đặc biệt hưng phấn đến mức quên mất lễ phép, muốn chạm vào con mèo may mắn, nhưng chưa kịp chạm vào, Lâm Úc đã cảm nhận được sự đến gần, lập tức sợ hãi cuộn đuôi lại, rụt rè tiến vào tay Hoắc Vọng.

Hơi thở trầm ổn trên người nam nhân ngoài ý muốn làm cậu cảm thấy an toàn.

Hoắc Vọng đạm nhiên mở miệng: “Nó sợ người lạ.”

Ức hiếp vật nhỏ nhà người ta – Đặc trợ: “......” Này không phải mới vừa nhặt được sao?

Chẳng lẽ anh ta là người chưa từng có quan hệ gì với động vật nhỏ??Và giọng điệu vừa rồi của Hoắc tổng chắc chắn là đang khoe khoang...

Anh ngượng ngùng thu hồi tay: “Hoắc tổng, chúng ta từ đường khác trở về đi.”

Anh lái xe cẩn thận suốt chặng đường còn lại cho đến khi đưa người về nhà, không có động vật nhỏ hay trẻ em nào đột ngột lao ra đường, cũng không có tài xế nào lao tới bất chấp luật lệ giao thông. Mọi việc diễn ra suôn sẻ và anh về đến nhà an toàn.

Trợ lý đặc biệt càng tin chắc rằng tổng tài của bọn họ cuối cùng cũng sắp sửa quay lại! Rất cảm động nhìn bé con lông xù trong tay Hoắc Vọng không ngừng hướng mông về phía mình.

Lâm Úc có chút khẩn trương, cũng may cậu nhanh chóng được Hoắc Vọng đưa vô nhà.

Về đến nhà, Hoắc Vọng tùy tay xách theo cậu đặt trên bàn cơm.

Lâm Úc nhìn nam nhân vai rộng eo thon, đại não ngốc ngốc phản ứng lại việc không thích hợp.

Chờ, từ từ...... Cậu như thế nào liền cùng hắn đã trở về?

Từ Lâm Úc bị Hoắc Vọng bắt được nhóm đốm sáng biến mất lại lần nữa xuất hiện, từ trên người toát ra tới: 【 Úc Úc! Úc Úc! Chúng ta đi mau!】

【 Không muốn! Không cần sát thần!】

【 Sợ! Chúng ta không cần!】

【 Úc Úc, Úc Úc, Úc Úc 】

Lâm Úc cố gắng lấy ra tin tức mấu chốt từ ngôn ngữ nhỏ bé —— các tiểu tinh linh sợ Hoắc Vọng.

Bởi vì sát khí trên người Hoắc Vọng quá nặng, mà bản thân hắn lại không làm gì sai, cho nên chỉ có thể không ngừng xui xẻo.

Lâm Úc lắc đôi tai tròn trịa, ngồi ở đầu ly: “Ngao ô ô.” Không phải các ngươi nói ta là thụy thú sao? Thụy thú không sợ sát khí.

Ý đồ muốn điều chỉnh hình tượng chính mình một chút, uyển chuyển lấy cớ lưu lại.

Nhóm điểm sáng vàng không còn lời nào để nói, tìm không ra cớ để lừa Lâm Úc, chỉ có thể không ngừng ríu rít:【 Úc Úc, Úc Úc đi......】

Lâm Úc nhìn chân ngắn nhỏ, lại nhìn độ cao bàn ăn, dần dần nằm dẹp xuống, như một con cá mặn nhìn lên không trung.

Không cần, cậu căn bản không thể nhảy xuống.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.