“Ngao ô ô!!”
Ngươi mới không có cổ! Cả nhà ngươi mới không có cổ!
Hoắc Vọng nhìn cục lông xù đang tức giận trên tay, lương tâm bộc phát không trêu đùa nữa, ngữ khí mê hoặc hỏi: “Tiểu gia hỏa, ngươi là cái gì?”
Lâm Úc nhát gan, lại không dám cắn hắn, duy nhất có thể làm chính là nghe thấy vấn đề này liền thở phì phì, cố ý quay đầu không để ý tới.
Hành động thập phần nhân tính làm Hoắc Vọng càng thêm khẳng định cậu có linh tính.
Có thể hay không nghe hiểu tiếng người, hắn không thể kết luận nhanh được.
Nhưng tiểu gia hỏa này tính tình rất lớn, tức giận lại làm người càng muốn khi dễ.
Ở đây người đến người đi, Hoắc Vọng không muốn người khác chú ý, liền n.âng m.ông Lâm Úc làm đầu cậu hướng bên trong vùi vào, từ bên ngoài chỉ thấy lông xù xù màu trắng.
Tuy vừa mới xuống máy bay nhưng trong tay không có hành lý gì, đứng bên đường mấy phút, một chiếc ô tô sang trọng màu đen khiêm tốn chạy tới.
Trợ lý đặc biệt đến đón hắn, mở cửa sổ xuống, ngạc nhiên nói: "Hoắc tổng, hoan nghênh ngài trở về."
Giờ phút này, trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm, dù sao với trình độ xui xẻo của Hoắc Vọng, chỉ cần đi máy bay cũng khiến anh lo lắng máy bay có thể xảy ra chuyện gì hay không, suýt nữa anh đã vào chùa đốt lửa thắp hương cầu nguyện rồi.
Cấp trên của anh, quả thực là một người xui xẻo kín đáo mà.
May mắn chuyến bay hôm nay chỉ bị trễ chút, đây là việc bình thường đối với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-nguoi-ghet-trong-sinh-thanh-thuy-thu-duoc-van-nguoi-cung-chieu/2756941/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.