Một mùa đông nữa lại qua, đầu xuân kinh thành se lạnh.
Ta mặc một bộ áo kép, khi đang ngồi bên án thư chép sách thì bỗng Lương Cát chạy như bay vào.
"Xuân thiếu gia, trong phủ gửi thư ạ!"
Ta vội gác bút xuống, phát hiện hôm nay Lương Cát có vẻ rất cao hứng, không khỏi hỏi hắn: "Có gì mà vui thế?"
"Xuân thiếu gia, người tự xem đi." Hắn đưa thư cho ta.
Ta nhìn con dấu trên phong thư mới hiểu được vì sao Lương Cát vui vẻ như vậy, đây là thư phụ thân viết cho ta.
Đi học xa nhà hơn hai năm nay, phụ thân chưa từng gửi thư cho ta lần nào.
"Xuân thiếu gia, sao người ngẩn ra thế?" Lương Cát vươn tay quơ quơ trước mặt ta.
Ta lấy lại tinh thần, từ trong ngăn kéo lấy dao ra để mở thư.
Ta cẩn thận mở nó, cứ như thể chỉ cần một cái phẩy tay là thư sẽ rách.
Thật tiếc thư không dài lắm, cùng lắm hơn một mặt giấy một chút.
Sau khi đọc xong từng câu từng chữ, ta còn sợ chính mình nhìn lầm, lại đọc từ đầu một lần nữa, lúc này mới dám tin trong thư không phải lời phụ thân răn dạy ta mà là khen ta.
"Lương Cát." Ta ngẩng đầu nhìn về phía hắn, "Phụ thân......!Khen ta, ông ấy còn nói...Nói năm nay đại ca sẽ đến kinh thành một chuyến, bảo là đại ca tới thăm ta."
Đôi mắt Lương Cát sáng lên, "Thật tốt quá, Xuân thiếu gia, ta biết người nhất định có thể thành tài mà, đại thiếu gia tới chắc chắn sẽ đưa thiếu gia đi dạo kinh thành cùng nhau.
Dù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-nguoi-ngai-toi-tam-thu-trong-sinh/1301098/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.