Lâm Trọng Đàn dường như chưa phát hiện ra thái độ của mình có gì bất thường, bàn tay hắn nắm tay ta vừa ấm áp lại khô ráo.
Thời tiết vốn là nóng bức, hắn lúc này dán lên người ta, khiến cho phiến băng trong phòng như không còn tồn tại, một chút tác dụng làm mát đều không có.
"Ngươi xem, có phải viết như vậy khá hơn rất nhiều không? Tiểu Địch."
Hai chữ cuối cùng nhẹ nhàng trong trẻo lại như được tắm qua rượu thơm, không những thế còn từ miệng hắn nói ra.
Ta càng thêm không được tự nhiên, lại sợ chính mình mẫn cảm quá độ, nhưng khi cảm nhận được động tác tiếp theo của hắn, ta dứt khoát xoay người đẩy hắn ra.
Cái tay hắn đặt trên eo ta cư nhiên......!Cư nhiên nhéo ta một cái.
Bút lông bị văng ra xa, làm nhòe hết những nét chữ ta vừa viết, cũng làm dơ luôn quần áo của bọn ta.
Lâm Trọng Đàn tựa hồ say thật sự, sau khi bị ta đẩy ra, trong nháy mắt trố mắt.
"Dù ngươi có ở bên ngoài uống nhiều rượu, cũng không thể dùng, dùng loại thái độ này đối xử với ta." Khi nói lời này, ta không khỏi cảm thấy thẹn, trừ cái này ra, còn thấy rất tức giận.
Ta trừng mắt hắn, nhìn hắn từ trạng thái trố mắt chuyển sang cố gắng lấy lại tinh thần.
Lâm Trọng Đàn giơ tay vỗ trán một cái, ngữ khí trở nên đứng đắn rất nhiều, "Xin lỗi, ta uống hơi nhiều chút, Tiểu Địch, ngươi có thể giúp ta pha một ly trà không?"
Nước trà ở bên ngoài, ta suy nghĩ một chút, quyết định đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-nguoi-ngai-toi-tam-thu-trong-sinh/1301118/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.