Bể bơi sâu 1m8, Tô Dã giữ chặt lấy thân thể của Tạ Cẩn Ca, đặt anh vào giữa cơ thể mình và thành gạch men bên cạnh hồ, cảm nhận rõ đôi môi mềm mại, đàn hồi kia.
Động tác của Tô Dã mạnh mẽ, bá đạo, nhưng nụ hôn trên môi lại vô cùng nhẹ nhàng, tựa hồ mang theo sự cẩn thận, che chở.
Nước hồ lạnh lẽo, nhưng từ nơi môi chạm môi lại lan truyền một loại ấm áp khác.
Ánh trăng trong vắt xuyên qua kẽ lá, rải ánh bạc xuống làn nước lăn tăn gợn sóng. Dưới mặt nước dập dờn ấy, là chiếc đuôi cá xanh lam của Tô Dã, cùng đôi chân thon dài nửa lộ ra của Tạ Cẩn Ca.
Một bên là nhân ngư.
Một bên là nhân loại.
Rõ ràng khác loài, nhưng giờ phút này, lại hòa hợp đến lạ thường, như một bức tranh mỹ lệ trong đêm tối.
Áo tắm dài trên người Tạ Cẩn Ca đã ướt sũng, vải vải bám chặt lấy làn da, phác họa rõ đường cong cơ thể trơn mịn. Những giọt nước long lanh từ cần cổ chảy xuống, lướt qua xương quai xanh, rồi biến mất dưới lớp vải.
Ánh mắt Tô Dã dán chặt vào anh, không vội xâm nhập, mà chỉ khẽ cọ lên đôi môi kia, dùng hơi thở phả vào, chậm rãi tiến công, như muốn hòa tan sự mềm mại ngọt ngào ấy.
Chiếc đuôi cá khẽ đong đưa trong làn nước, đầu vây hình trăng non khẽ chạm vào mắt cá chân của Tạ Cẩn Ca.
Khi những chiếc vảy nhỏ lạnh ướt kia lướt qua làn da, một cảm giác trơn mát khiến Tạ Cẩn Ca bất giác run rẩy. Chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-nhan-me-tinh-yeu-trong-pho-ban/2953779/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.