Đêm đầu hạ, thời tiết không hề oi bức. Ánh trăng sáng vằng vặc xuyên qua tầng mây chiếu xuống đất, phủ lên mặt đất một lớp sáng bạc dịu dàng, gió đêm nhẹ thổi qua, nhuộm thành một bức tranh đêm an hòa.
Tạ Cẩn Ca khoác áo choàng tắm dài, vừa dùng khăn lau mái tóc còn ướt, chưa chà được mấy cái thì bất ngờ nghe thấy một tiếng “đoàng” vang trầm.
Âm thanh đó không quá lớn, nhưng so với những tiếng lạo xạo lác đác ban nãy thì rõ ràng hơn hẳn.
Tạ Cẩn Ca gần như có thể khẳng định — đó không phải là ảo giác.
Âm thanh kỳ lạ kia phát ra từ phía biệt thự bên cạnh.
Trong nháy mắt, Tạ Cẩn Ca lập tức nghĩ đến Tô Dã. Không cần nghi ngờ gì nữa, hiển nhiên là nhân ngư kia gây ra động tĩnh.
Trầm mặc vài giây, Tạ Cẩn Ca vắt khăn lông lên chỗ cũ rồi bước ra khỏi phòng tắm, đi thẳng ra ban công tầng hai.
Trong sân biệt thự, ánh đèn không sáng rõ lắm, chỉ có hai ngọn đèn vườn thấp hắt ra ánh sáng mờ nhạt. Lá cây cọ lay động trong gió đêm, bóng lá loang lổ in xuống đất.
Mùi hương nhàn nhạt từ tán cây lan tỏa, ánh trăng cùng ánh đèn giao hòa rơi xuống mặt hồ bơi, khiến mặt nước vốn phẳng lặng lấp lánh những gợn sóng ánh bạc.
Đáng lẽ đây là một khung cảnh đêm yên bình đẹp đẽ. Nhưng đúng lúc này, một bóng người cao lớn, lảo đảo từ bụi cỏ bò ra, trong nháy mắt phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Bóng người ấy vô cùng cao to, dáng dấp rắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-nhan-me-tinh-yeu-trong-pho-ban/2953778/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.