“Có biết lý do anh sai người đánh em không?” Ân Thần Bắc thản nhiên hỏi, cậu lại chỉ mỉm cười đáp, “Hàng của Pele đứt gánh rồi.”
“Giỏi.” Y chậc lưỡi, “Người còn chưa ra cửa, chuyện đã nắm trong lòng bàn tay.”
“Đoán ạ.” Cậu đáp, “Sắc mặt anh Thần nãy giờ xấu lắm, hiển nhiên đã xảy ra chuyện làm anh bực bội đi.”
“Ồ, em hiểu anh ghê đấy.” Y nói.
Cậu cười nhìn y, “Chẳng phải anh vẫn mong em hiểu anh đấy thôi?”
Y khẽ thở dài, “Anh mong em hiểu tâm ý anh dành cho em, chứ không phải hiểu để dùng mánh nào đó bán đứng anh cho cảnh sát.”
“Tâm ý?” Cậu cười, “Anh Thần có tâm ý gì dành cho em cơ?”
Toudou kiên nhẫn nghe họ trò chuyện, nheo mắt ngắm nghía ly rượu trong tay.
Cô nhìn ly rượu vô cùng chăm chú, chăm chú đến nỗi như thể giây tiếp theo, từ trong rượu sẽ nở rộ một đóa hoa hồng. Lúc này máy nghe lén vẫn một mực im lặng. Toudou nhẹ nhàng cười.
“Rượu ngon, nếu đã không thể uống trọn nó, thì phải hắt nó đi trước người khác…”
“Giống như tình yêu. Nếu anh đã không thể chiến thắng, thì đừng nên để cậu ấy biết anh đã hãm sâu trước…”
Mấy giây sau, Ân Thần Bắc phì cười, ngữ điệu ung dung, “Em sao lại chỉ nghe một nửa thế nhỉ? Không nghe nửa còn lại của anh sao?”
“À.” Cậu gật gật đầu, “Anh nói bán đứng?”
“Em có ý kiến gì?”
“Không phải em.” Cậu cười tủm tỉm, “Em đâu biết tuyến đường mới. Mà anh cũng hiểu còn gì, em không có cơ hội.” Ân Thần Bắc chờ cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-sac/585048/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.