Bác qua đời, một mình nàng sống trong ngôi nhà tranh trong thôn.
Đêm hôm ấy, trời mưa như trút nước, có tiếng người gõ cửa phòng. Lúc nàng mới vừa mở cửa, một thận ảnh nam nhân liền ngã vào người nàng, trên mình toàn là máu. Suốt một ngày một đêm, nàng thay hắn cầm máu chữa trị vết thương. Sau đó nàng thiếp đi bên cạnh giường vì mệt, lúc tỉnh lại, vừa vặn bắt gặp ánh nhìn chăm chú từ hắn.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Thiên Vân không tự giác mỉm cười.
Ngày ấy, nàng hé lên khuôn mặt nhỏ nhắn, bộ dạng như vừa thấy ai quen mắt, hét lớn:”Ngươi không phải là Thái tử chứ? “
Hắn nghe xong những lời này, mặt khẽ biến sắc, một bàn tay cầm lấy đoản kiếm bên hông.
Bộ dạng nàng như cũ nhìn từ trên xuống đánh giá hắn, cười nói: “Lão gia gia dạy trong thôn chúng ta nói, trong thiên hạ Vân nhi là nữ tử đẹp nhất hắn từng gặp qua. Nếu nói về nam tử anh tuấn nhất trong thiên hạ thì đó chính là Thái tử điện hạ rồi “
Nàng học bộ dáng của thầy đồ, vươn ngón tay cái lên tán dương: “ Thái tử là người văn võ song toàn, thế gian hiếm thấy, quả là Thiên triều đệ nhất nhân”
Sau đó lại nháy mắt khẽ cười to hỏi:”Bộ dạng ngươi đẹp mắt như vậy, liệu có phải là Thái tử điện hạ không? “
Lúc đó hắn bị những lời nói của nàng chọc cho không biết nên cười hay nên khóc. Một tay nghịch hai búi tóc của nàng: “ Ngươi chỉ sống một mình trong gian nhà tranh này? “
Nàng thành thực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-thien-khuynh-thanh/293026/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.