Phòng học, phòng luyện đan, khu nhà ở, tìm khắp cũng không thấy bóng dáng Hoàng Dược lão.Đứng trên ngọn núi không người, Chân Tiểu Tiểu lôi ra con Thanh Nhãn Sồ Ưng từng thuần phục Trọng Tử Hưng từ Thú Linh Thạch."Trong thời gian một khắc, tìm ra tung tích của Hoàng mũi to cho ta, nếu không gà con chiên ngập dầu, rất giòn!"Ông trời của con nha!Lần trước không phải chỉ là quét dầu sao? Làm sao đãi ngộ lại giảm nhanh như vậy?Thanh Nhãn Sồ Ưng sợ tới mức suýt tè ra quần, căn bản không dám nhìn thẳng ánh mắt hung tợn của Chân Tiểu Tiểu dù là một giây, lập tức lao vút lên trời cao như đại bác rời nòng, lông xám trên thân dựng đứng, liều mạng liếc nhìn bốn phía.Mặc dù các tiểu đệ yêu thú của mình bị lực lượng của Lưu Hỏa Trận ảnh hưởng, rơi vào trạng thái suy yếu trong hai tháng.
Nhưng nàng đã thu con Thanh Nhãn Sồ Ưng này vào Thú Linh Thạch trước khi lưu hỏa rơi xuống, nên nó may mắn tránh được một kiếp.Có Thú Linh Thạch liên kết ngũ giác của một người một chim, rất nhanh, trước mắt Chân Tiểu Tiểu mơ hồ xuất hiện một tầm nhìn mới lạ.Từ trên cao quan sát toàn bộ Thất Diệp Cốc, nàng thấy Đệ Nhất Phong, thấy cửa động phủ của La Uy và Nguyên Phong trưởng lão đóng chặt, biểu tình Dương Cốc Vũ nghiêm túc, đứng đó huy kiếm trúc.Cảnh tượng biến đổi, chuyển tới Đệ Nhị Phong phía sau sơn cốc, Việt Hồng Quang đang hung hăng tát Trọng Tử Hưng, vẻ mặt điên cuồng."Lưc lượng phong vân trên người ngươi đâu? Rốt cuộc đã đi chỗ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-thu-trieu-hoang/746936/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.