Vừa thề độc, Chân Tiểu Tiểu vừa giơ cao cánh tay phải của mình.
Vô cùng hài lòng sự quy phục của Chân Tiểu Tiểu, thấy bàn tay nàng vươn ra ngoài tấm lưới nắm một chiếc bình sứ, Trọng Tử Hưng chớp chớp mắt, cũng không ngăn cản nàng dùng ngón tay cái bật mở nắp bình.
Tiểu mỹ nhân rơi nước mắt khiến người ta mềm lòng, hơn nữa nàng đã bị lưới bó thành bánh chưng, sao còn có thể gây nên sóng gió gì nữa.
Sau khi nắp bình rơi xuống, một hương thơm nhàn nhạt truyền ra từ trong bình, nhanh chóng khuếch tán tứ phía.
Ồ?Đan hương!Chẳng lẽ đan hương sẽ mê hoặc đàn thú? Biện pháp này quá tầm thường, có điều hương vị không giống những mê dược trong tông môn lắm, có khi nào là … đan phương đặc biệt?Dùng sức hít hít, đôi mắt Trọng Tử Hưng đột nhiên sáng choang.
Nhưng hiện tại, sự tàn độc trong mắt Chân Tiểu Tiểu còn chói loá hơn hai mắt hắn nhiều.
Chỉ thấy nàng giơ cao chiếc bình sứ, quát lớn:“Toàn bộ Hương Nhị Đan trong bình cho ngươi, đổi lại, người này phải rơi vào vô tận nghiệp hỏa, phải chịu đau đớn dầu sôi lửa bỏng nơi âm ty địa phủ!"”Hắn chém Tiểu Hắc Mao của ta một đao, ta muốn hắn bị lăng trì ba nghìn nhát!”“Hắn nhổ một sợi lông trên người Tiểu Hắc Mao, ta muốn hắn trải qua tra tấn lột da rút gân móc xương một vạn năm!”“Những cực hình đó, thiếu một cái, sét đánh ta!”Gương mặt tươi cười ôn nhu, giọng nói ngọt ngào, tuy nhiên lại miêu tả cảnh tượng luyện ngục người thường không thể tưởng tượng.
Chưa từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-thu-trieu-hoang/746952/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.