“Ai còn máu?”Quả nhiên, sau khi rít gào một tiếng, ánh mắt hung ác của Kỷ Thanh Y lập tức hạ xuống mặt đất, xẹt qua hai quả dưa chuột mất nước, xẹt qua Chân Tiểu Tiểu và tên ngốc, cuối cùng dừng lại ở Tương Khiêm.
Một ánh mắt khí thế ngàn quân!Phốc!Chịu nghiền áp, một sợi máu nhạt đến mức ố vàng trực tiếp phụt ra từ miệng Tương Khiêm, nháy mắt đã bị gió dữ cuốn lên trời cao, dung nhập vào Hạc Vũ Thần Kiếm lơ lửng trên không trung.
“Sư muội, vi huynh kiên trì không nổi nữa…”Hiến máu xong, Tương Khiêm dặt dẹo ngã xuống.
Hắn chỉ là tu sĩ Ngưng khí tầng năm, vốn không thừa nhận được một đợt lại một đợt sóng lực của cuộc chiến trùng kích, đang trọng thương thì còn thừa bao nhiêu căn nguyên có thể phung phí?Hiện tại, hắn cảm thấy bản thân giống như một con bò sữa đực sắp bị ép khô……“Trước lúc chết, sư huynh muốn dặn dò ngươi vài chuyện.
” Ngón tay khô khốc của Tương Khiêm siết chặt cánh tay Chân Tiểu Tiểu duỗi ra đỡ mình, ánh mắt ngập tràn đau xót.
“Sư huynh, ngươi sẽ không chết, kiên trì, kiên trì chút nữa.
” Lòng Chân Tiểu Tiểu cũng vô cùng sầu lo.
Nếu Kỷ Thanh Y cứ tiếp tục điên như thế, có lẽ mọi người thật sự không gắng gượng nổi.
“Không! Ngươi nghiêm túc nghe cho ta! Nói không chừng, đây chính là di ngôn cuối cùng của vi huynh!”Trong cơ thể khô quắt của Tương Khiêm lại bộc phát ra nguồn năng lượng kinh người, tiếng gào to doạ Chân Tiểu Tiểu sửng sốt, không khỏi ngậm miệng.
“Tương lai, cho dù ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-thu-trieu-hoang/746967/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.