Có lẽ bởi vì trước khi ngủ đã gặp ma, Nam Chu lại nằm mơ.
Cùng lúc đó, Nam Chu ngoan ngoãn ngồi ở cầu thang tầng bốn ngẩng đầu lên theo như chỉ thị.
Mơ về khi cậu vẫn còn nhỏ đã từng bị mẹ dẫn tới bệnh viện tiên vắc-xin.
Lý Ngân Hàng vội vàng đáp một tiếng “không cần đâu ạ”, sau đó cầm túi xách lên, vội chạy ra từ cửa sau.
Hình như là vắc-xin phòng bệnh lao, hay là vắc-xin gì đó, bây giờ cậu đã quên rồi.
Nam Chu mất hơn bốn mươi phút mới chậm rãi vùng vẫy thoát khỏi cảnh trong mơ, giống như bước ra khỏi vũng bùn.
Buổi tụ tập bảy người vào bảy ngày trước ở phòng 403 là để chúc mừng kết thúc thi giữa kỳ cơ mà?
Cậu ngồi xuống một cách tự nhiên, định tìm kiếm đồ đạc của mình.
Một chiếc kim tiêm mảnh dài, mùi thuốc sát trùng nồng nặc cùng thuốc nước bắn ra từ đầu mũi kim tiêm đều là tài liệu sống về ác mộng đối với bất kỳ đứa trẻ nào.
Nam Chu lại chỉ thản nhiên “ừ” một tiếng, lấy quyển giáo trình môn Lịch sử kiến trúc thế giới dày cộp trên giá sách xuống.
Nam Chu nắm chặt góc áo, mắt mở to như quả nho, trốn trong lòng mẹ, ngoan ngoãn đưa tay kia cho y tá.
– Lịch sử kiến trúc thế giới!
Lý Ngân Hàng ngồi trong phòng học đứng ngồi không yên, cô nhắn tin hỏi Giang Phảng: “Anh ấy sẽ không đi một mình đấy chứ?”
Nhưng Giang Phảng giống như pháo xịt.
Cậu rất sợ, nhưng cậu cũng không thể để mẹ lo lắng được.
Lúc Nam Chu bảo cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-vat-hap-dan/1467519/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.