Bà nội Sở Thần mở tủ năm ngăn, lấy ra một tấm ảnh đã ngả vàng được coi như trân bảo, chụp từ gần một thế kỷ trước. 83 năm trước, bà vẫn còn là một cô bé bảy tuổi, cùng bố, mẹ, ông nội, bà nội, chụp chung một tấm ảnh trước Cung điện Potala. Người chụp cho họ là một người Anh.
Một tấm ảnh đen trắng khác, còn có từ thời xa xưa hơn, khi bà nội Sở Thần còn chưa ra đời. Đó là ảnh ông bà nội hồi trẻ, mặc Âu phục, dáng vẻ quả thực có bóng dáng của Giang Hồng.
Bức ảnh này được chụp vào năm 1890, năm đó, ông bà nội khoảng 40 tuổi.
Sở Thần chỉ vào bức ảnh, giải thích cho hai người. Lục Tu trầm mặc lắng nghe, bỗng nhiên dùng một ánh mắt kỳ dị, chăm chú nhìn gương mặt Giang Hồng.
“Nói gì vậy?” Giang Hồng nhận lấy bức ảnh, vô cùng khó hiểu.
“Sở Thần nói, bà nội cậu ta là thổ ty*.” Lục Tu giải thích: “Sau khi gả về nhà chồng, đã giữ lại một số ảnh chụp ngày xưa. Người bình thường không có tư cách chụp ảnh, là người Anh đã chụp cho họ.”
(*Thổ ty (土司) là quan lại xưa cha truyền con nối ở miền dân tộc thiểu số.) Giang Hồng nói: “Quả thực có chút giống nhau.” “Em có quen thuộc với nơi này không?” Lục Tu đột nhiên hỏi. Giang Hồng: “Em... hoàn toàn không có cảm giác gì.” Lục Tu im lặng. Giang Hồng vẫn đang trong trạng thái phản ứng cao nguyên, đầu đau từng cơn, không thể tập trung chú ý lắm. Nhưng anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-vat-phong-hoa-luc-phi-thien-da-tuong/2929528/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.