Đồng Tâm Đại Nho liếc nhìn đám người này một cái: "Đúng là kỳ lạ, sau khi Khổng Khâu qua đời, để lại là chó mất chủ, chó ghẻ lở, sao bây giờ sủa loạn lên, lại là một đám giòi trắng?"
【Xuất hiện rồi! Cái miệng độc địa của Đồng Tâm Đại Nho! Dù sao đây chính là người dám mắng Nho sinh là lũ chó hùa chỉ biết phụ họa theo Khổng Tử — ồ, bản thân ông ấy cũng là Nho sinh, cho nên lúc độc ác lên, ông ấy cũng mắng chính mình trước đây là một con chó. Mắng Khổng Tử làm người màu mè giả tạo, mắng người nói "Trời không sinh Trọng Ni, vạn cổ như đêm dài", nói "Sao nào, trước khi Khổng Tử ra đời, tất cả mọi người đều phải đốt nến đi đường chắc" - cái miệng độc địa bậc nhất thiên hạ!】
【Đám người này trước mặt Đồng đại nho lúc nghiêm túc lên, không đủ để đấu một hiệp.】
【Chậc chậc, đám người cổ hủ này sắp tức c.h.ế.t rồi nhỉ?】
Quyền Ứng Chương liếc mắt qua bên đó.
Đúng là vậy thật, ngươi xem bọn họ còn cười nổi nữa không?
*
Cười thì không cười nổi, nhưng lấy lại bình tĩnh rồi thì vẫn chửi bới được.
"Cho dù tên yêu nho nhà ngươi có khéo mồm khéo miệng thế nào, cũng không tránh được chuyện ngươi tắm truồng cùng nữ đệ tử!"
Hôm nay bọn họ nhất định phải bôi nhọ thanh danh của vị đại nho này, đổ cái chậu nước bẩn này lên đầu đối phương.
Đồng Tâm Đại Nho lạnh lùng nhìn đám người này, giọng điệu mỉa mai, đánh thẳng vào chỗ đau: "Hành vi xấu xa của các ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/2729162/chuong-526.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.