Trình Thiên Vũ còn nhớ ngày cậu ta bái sư rất nhiều năm trước, hai tay bưng chén trà cao quá đỉnh đầu, cõi lòng đầy ước ao gọi một tiếng ‘Sư phụ’.
Chu Viễn Đạo nghiêm mặt nhìn chăm chú, trầm giọng nói một chữ ‘Tốt’.
Bây giờ Trình Thiên Vũ đứng trên đỉnh núi, lại nghe được một tiếng ‘Tốt’, rốt cuộc không thể kìm nén nữa, khóc ra thành tiếng.
Trải qua việc tu hành dài dằng dặc đạt đến cảnh giới Á Thánh, máu thịt xương cốt trong thân thể đều có thể là nguồn gốc của năng lượng. Một kiếm cuối cùng của Chu Viễn Đạo chính là dùng thân làm kiếm.
Vạn ngàn ánh sáng xanh tràn ra từ thân thể của ông, tựa như lông vũ bay lả tả đầy trời.
Ánh sáng xanh biến mất, biển máu lui đi, mây trắng xuất hiện.
Rốt cuộc ngay cả xương cốt cũng không còn một mẩu.
Chưởng viện tiên sinh biết chuyện gì xảy ra ở phía sau, thở dài một tiếng dưới đáy lòng.
Khóe mắt của Trình Thiên Vũ như sắp nứt, cầm kiếm đứng đó, khí tức liên tục tăng lên. Phi Vũ kiếm ra khỏi vỏ, biển mây bị chém ra mấy vết dài cả trượng, mũi kiếm đi thẳng về hướng Dư Thế.
Dư Thế hai mặt gặp địch, trước có thạch ấn của Chưởng viện tiên sinh, sau có mũi kiếm ở lưng. Trước đây, mũi kiếm có trình độ như thế này căn bản không ở trong mắt ông ta, chỉ là tối nay ông ta tiêu hao sức lực kịch liệt, vừa mới rồi còn chịu đựng một kiếm của Chu Viễn Đạo, đã không còn sức mạnh ở đỉnh cao từ lâu.
Ánh mắt ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vang-sang-bach-hoa-cua-nhan-vat-phan-dien/1846660/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.