Quý An Lê nhìn Lận Cảnh từng bước tiến lại gần, cảm xúc bồn chồn vốn dĩ bao trùm nay được xoa dịu. Trong lòng cậu vẫn luôn lo lắng, sợ rằng trong thời gian không có mình, Lận Cảnh có thể xảy ra chuyện gì.
Bây giờ thấy anh trở về bình an, cậu hoàn toàn yên tâm:
"Bọn họ không làm khó anh chứ?"
Quý An Lê cố gắng giữ giọng điệu bình thản, nhưng Lận Cảnh vẫn nhận ra ánh mắt cậu thoáng qua một tia lo lắng ngay khi anh vừa xuất hiện. Đó là cảm giác như thể cuối cùng cũng buông được một gánh nặng lớn trong lòng.
Lòng Lận Cảnh khẽ rung lên bởi sự quan tâm mà cậu dành cho anh, một cảm giác xa lạ nhưng ấm áp len lỏi vào tim, khiến anh nhất thời không thể thốt nên lời.
Sau khi ngồi xuống bên cạnh Quý An Lê, Lận Cảnh mới cảm nhận được đây là sự thật. Anh cúi đầu, tránh ánh mắt của cậu:
"Không có, lần này lão Công tước được em cứu, họ không nghi ngờ anh."
Quý An Lê nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường. Nhưng không thể phủ nhận rằng, ai mà không lo lắng khi biết bạn đời của mình vừa thoát chết trong gang tấc? May mà Lận Cảnh đã trở về an toàn. Cậu thả lỏng người, tựa vào lưng ghế, cảm thán:
"Nếu không nghi ngờ, sao không để anh về luôn?"
Lận Cảnh biết cậu lo lắng, ánh mắt thoáng hiện lên ý cười, nhìn cậu với vẻ nghiêm túc:
"Lần này, tất cả nhờ có em..."
Nếu không nhờ Quý An Lê cảm nhận trước được nguy cơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vao-ngay-xem-mat-toi-da-chon-nham-alpha-manh-nhat-tinh-te/2732665/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.