Lận Cảnh cảm thấy cánh tay bị Quý An Lê ôm sát như thể bốc cháy, hơi nóng từ vùng da tiếp xúc nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể, cuốn trọn anh vào cơn sóng nhiệt.
"Anh..."
Giọng nói của Lận Cảnh khàn đặc, ánh mắt sâu thẳm không cách nào che giấu được ngọn lửa đang cháy rực bên trong.
Anh muốn nói lời xin lỗi, muốn giải thích rằng mình không cố ý nhưng khi nhìn người nằm bên cạnh, đang phụ thuộc vào mình lý trí và bản năng bắt đầu giằng co quyết liệt. Cuối cùng lý trí thắng thế.
Lận Cảnh nhìn thấy chút do dự trong ánh mắt của Quý An Lê hiểu rằng cậu vẫn chưa sẵn sàng. Những ngày trước đó chỉ là vì bệnh cũ tái phát còn giờ cả hai đều đang tỉnh táo.
Hơn nữa, Lận Cảnh lo rằng nếu kỳ mẫn cảm của mình thực sự bùng phát, anh có thể làm tổn thương đối phương.
Trong khi đó Quý An Lê ngửi thấy mùi pheromone ngay sát bên mình, cảm giác do dự trong đầu nhanh chóng tan biến trước sự thôi thúc của bản năng. Đặc biệt là khi cậu đã từng được Lận Cảnh đánh dấu tạm thời, pheromone của anh giống như liều thuốc k1ch thích mạnh mẽ nhất. Huống chi, cả hai đã có những tiếp xúc thân mật trước đây.
Khi Quý An Lê đang định thuận theo tự nhiên, Lận Cảnh bất ngờ nói nhanh một câu xin lỗi rồi vội vã bỏ đi.
Khoảng trống bên cạnh làm Quý An Lê không thể tin nổi. Nhìn bóng dáng vẫn nhớ nhẹ nhàng khép cửa lại, cậu trừng mắt chỉ thiếu chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vao-ngay-xem-mat-toi-da-chon-nham-alpha-manh-nhat-tinh-te/2732677/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.