Sao bây giờ cô lại muốn gặp cái tên ác bá và thằng nhóc thối tha kia quá vậy nè, còn có cả cha mẹ nữa, cũng đâu phải chưa từng đi xa nhà đâu, sao bây giờ lại như vậy chứ? Hiện tại cô rất nhớ nhà, nhớ tất cả mọi người, rất nhớ, thật sự rất nhớ.
Nhưng Lâm Thiển biết cô sẽ không có cơ hội được quay về nữa vì cô ở thế giới thực đã chết rồi.
Cô nhắm mắt lại, một giọt nước từ khóe mắt chảy dài ra rồi thấm vào chiếc gối mà cô đang nằm.
Lâm Triết hiện tại đang đứng trước cửa phòng của cô, sao khi xác định Lâm Thiển đã ngủ mới từ từ đóng cửa phòng cô lại.
Vì thái có hết sức khác thường của Lâm Thiển buổi chiều nên anh đã gọi liên tiếp hai cuộc điện thoại.
Một là cho người của anh, đi điều tra tất cả những sự vật sự việc ngày hôm nay đã xảy ra với Lâm Thiển.
Còn cuộc gọi kia là cho Lâm Đằng nhị thiếu gia nhà họ Lâm hiện đang đi công tác nước ngoài.
Mà Lâm Thiển lại không biết gì ngủ một mạch cho tới buổi trưa mới dậy.
Hôm nay là thứ bảy, cô không cần đến trường nhưng chủ tịch Lâm trăm công nghìn việc thì khác, sáng sớm Lâm Triết đã đến công ty rồi.
Bữa sáng, à không, bây giờ phải gọi là bữa trưa mới đúng, bữa trưa là do dì Phùng nấu.
Dì Phùng cũng giống như chú Mã vậy, đã làm ở đây từ rất lâu rồi, gia đình dì ấy bây giờ cũng được xem là khá giả, muốn dì ấy về hưởng phước nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vat-hi-sinh-chua-chac-da-tham/1964445/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.