Trên đường trở về nhà, không khí bên trong xe trầm mặc.
Đèn đường nê ông từ cửa sổ xe chiếu đi vào, hình thành từng vệt ánh sáng vụt bay qua. Lạc Kim Vũ im lặng dựa lưng vào ghế ngồi, phản chiếu gương mặt cô lúc sáng lúc tối, giống một bóng ma lúc ẩn lúc hiện.
“Gia Dịch làm sao vậy?” Cảnh Tư Hàn nhìn thẳng con đường phía trước, mở miệng hỏi.
Lạc Kim Vũ đợi hai giây mới xoay mặt qua hỏi: “Hả? Cái gì?”
Cảnh Tư Hàn hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô, cảm thấy hình như cô có chút không thích hợp, anh lại lặp lại một lần: “Tôi hỏi cô, Gia Dịch làm sao vậy?”
Lạc Kim Vũ chớp chớp mắt, lại thong thả, nói rất chậm:
“Mẹ nói ngày hôm nay cũng giống như những ngày thường, 9 giờ đi ngủ, 10 giờ cô giúp việc đi lên sửa chăn lại cho bé, phát hiện bé cuộn tròn ở trên giường, vẫn luôn khóc không ngừng, hỏi bé, bé không nói”
“Có phải sinh bệnh hay không?” Cảnh Tư Hàn nhíu mày, suy đoán nói.
Lạc Kim Vũ lắc đầu: “Sẽ không, nếu không thoải mái bé sẽ chủ động nói, Dương Dương rất thông minh.”
“Vậy bởi vì cái gì?”
“Không biết.”
Giọng nói của Lạc Kim Vũ có chút uể oải, hoàn toàn không hung dữ muốn cắn người như mới vừa rồi, chiếc ghế to rộng bao trùm cả cơ thể cô làm dáng người của cô càng thêm mảnh khảnh, cả người cuộn tròn trên ghế, mờ mịt nhìn chằm chằm cần gạt nước.
Cứ như vậy trầm mặc hồi lâu, Lạc Kim Vũ mới phản ứng lại đây, bản thân hẳn là đã uống say.
Kiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vat-hy-sinh-nu-phu-nuoi-con-hang-ngay/181226/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.