Đến bệnh viện, Cảnh Gia Dịch đã ngủ ở trong lòng ngực Lạc Kim Vũ, có thể là chuyện ở bữa tiệc ảnh hưởng đến bé, trong lúc ngủ vẫn nhíu mày, ngủ không yên giấc, mắt đã nhắm nhưng tròng mắt vẫn chuyển động qua lại.
Cảnh Tư Hàn đi trước xuống xe, vòng qua xe đầu, nhìn Lạc Kim Vũ thật cẩn thận ôm thằng bé từ trong xe ôm ra, tay chân nhẹ nhàng đóng lại cửa xe, lúc này mới đi vào bệnh viện, tư thế đi đường có chút không thích hợp. Tầm mắt di động xuống, nhìn thấy mắc cá chân bên chân phải của Lạc Kim Vũ hơi hơi sưng đỏ.
Cảnh Tư Hàn mím môi, cũng không biết bản thân làm sao, chủ động đi đến trước mặt Lạc Kim Vũ, vươn tay, nói: “Để tôi”
“Không cần, tôi ôm được.” Lạc Kim Vũ nhấc lên mí mắt nhìn anh ta, giọng điệu nhàn nhạt, cô nghiêng người né tránh, giống như lúc ở Lý trạch, là một động tác tiêu chuẩn của sự kháng cự.
Không biết tốt xấu.
Cảnh Tư Hàn ấn đường nhíu lại, lập tức rút tay về, sắc mặt lạnh vài phần, không hề nói cái gì, dẫn đầu đi vào bệnh viện.
Đây là một bệnh viện tư nhân, Cảnh Tư Hàn ở trên đường đã gọi điện thoại, bọn họ một hàng ba người vừa đi tới cửa, lập tức có một nam bác sĩ tuổi chừng 40, 50 chạy ra nghênh đón:
“Ngài chắc là Cảnh thiếu gia? Viện trường Trương đã nói cho tôi biết tình huống, xin mời đi theo tôi sang bên này”
Lạc Kim Vũ nhìn lướt qua hoàn cảnh chung quanh cùng thái độ vô cùng tốt của bác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vat-hy-sinh-nu-phu-nuoi-con-hang-ngay/181238/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.