“Mẹ đâu?”
Lạc Kim Vũ thấy Cảnh Tư Hàn lập tức đi đến cửa lớn, thắc mắc hỏi.
“Ba tôi đi thăm bạn già, uống nhiều quá, mẹ đi đón, kêu tôi tới đưa hai người trở về. Không nói cho cô?” Cảnh Tư Hàn nhận chìa khóa xe từ tay bảo vệ, đi nhanh đến nơi đậu xe.
“Không, tôi với mẹ tách ra ……” Lạc Kim Vũ đang nói, giật mình lấy điện thoại từ trong bóp ra, thấy có hai cuộc gọi nhỡ từ Cảnh mẹ “A, tôi không nghe được tiếng chuông điện thoại.”
Trong lúc nói chuyện Cảnh Tư Hàn đã tới bên cạnh xe, anh xoay người đang muốn đem con trai giao cho Lạc Kim Vũ, lại phát hiện cô không theo kịp. Anh mở miệng muốn thúc giục, lại nghe cô gái đứng dưới ánh đèn đường mở miệng nói trước.
“Mẹ, con chuyển di động sang chế độ yên lặng, để ở trong ví không nghe được…… Dạ, tới rồi, nhưng tụi con muốn đến bệnh viện trước, tay Dương Dương bị thương…… Là Tiền gia……”
Lạc Kim Vũ mặc một cái váy màu trắng đuôi cá, cổ cao tay áo ren, giày cao gót màu bạc, phối hợp cùng ví cầm tay màu trắng, tôn lên dáng người, đường cong phập phồng quyến rũ, kẹp tóc cùng màu sắc với giày, đuôi tóc hơi hơi cuốn khúc uốn lượn, làm khuôn mặt nhỏ càng xinh đẹp hơn.
Giọng con gái nhỏ nhẹ dịu dàng êm tai, nói chuyện trật tự rõ ràng, vừa vặn đứng dưới ánh đèn đường, như đang tắm gội dưới ánh đèn màu vàng nhạt, nhìn vô cùng dịu dàng xinh đẹp, Cảnh Tư Hàn hơi hơi nhíu mày, lại nhớ không nổi hình dáng trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vat-hy-sinh-nu-phu-nuoi-con-hang-ngay/181239/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.