Một người đàn ông tà ác đè nghiến trên người cô, cái miệng đầy hôi thối ép lên cái miệng của cô, ngực của cô cảm thấy từng trận cuồn cuộn, ghê tởm muốn ói, người đàn ông cười tà ác giơ bàn tay về phía cô . . .
"A!" Hi Nguyên chợt tỉnh lại, mở mắt ra lại phát hiện đang nằm ở trong phòng ngủ của mình. Ký ức ghê tởm giống như giòi bọ chui vào đầu óc của cô, khiến cho cô ghê tởm cực độ.
"Hi Nguyên, đó chỉ là mộng thôi!" Nghe thấy Hi Nguyên thét chói tai, tròng mắt đen khẽ nhắm của Lăng Khắc Cốt lập tức mở ra, dùng sức cầm chặt tay Hi Nguyên, tiếp thêm sức mạnh cho cô.
"Bẩn! Đáng ghét!" Hi Nguyên còn nhớ rõ cảm giác miệng người đàn ông kia tàn sát bừa bãi trên thân thể mình, cái loại mùi hôi thối đó để cho cô thật là muốn ói.
"Không sao." Lăng Khắc Cốt rút cái khăn giấy, cẩn thận từng li từng tí lau nước mắt trên mặt Hi Nguyên.
Thấy Hi Nguyên rơi lệ, lửa giận của anh đã tắt lại bùng cháy mạnh mẽ. Món nợ này, anh sẽ nhớ, Trình Liệt nhất định sẽ phải vì thế mà trả giá bằng máu!
"Đau." Hi Nguyên chỉ nhẹ nhàng nhúc nhích, bỗng thân thể liền đau đến như muốn vỡ vụn ra vậy, nhất là bụng, đau đến xoắn chặt lại một chỗ.
Cô nhớ người đàn ông kia đá cô tàn nhẫn, dùng chân đạp bụng của cô, khuôn mặt tươi cười dữ tợn của người kia không ngừng ở trước mắt cô đung đưa, thân thể của cô khi nhớ lại một màn kia thì vẫn không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vat-rieng-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/471439/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.