Trên thế giới này, chỉ có thay đổi mới là không thay đổi. Muốn hứa hẹn không thay đổi với một người, ngoại trừ quyết tâm mạnh mẽ, càng cần có can đảm đối mặt với sự thay đổi khác.
Lúc Phó Mặc còn ngủ, Cố Chu Triệt đã ra quyết định. Đây thậm chí không thể xem là một quyết định, bởi vì cậu chỉ tốn mấy giây, mặc kệ Phó Mặc sao lại giấu diếm, không muốn người khác lo cũng được, thiếu hụt cảm giác an toàn cũng được, cảm thấy khó có thể mở miệng, không có ý thức tình huống cụ thể mình nghiêm trọng đến mức nào cũng được, cậu cũng không thể tùy ý để hắn tiếp tục giấu nữa. Mặc kệ Phó Mặc sau khi tỉnh lại sẽ có phản ứng gì, cậu cũng sẽ không dao động, bởi vì đây là sai lầm.
Cậu không thể nhìn hắn tiếp tục sai.
Nếu như phần đau khổ này cần thời gian mới có thể trị khỏi, thì cho dù bao lâu cậu cũng đồng ý đi cùng hắn. Dù cho Phó Mặc đuổi cậu, chán ghét cậu, cậu cũng không rời khỏi hắn.
Mang theo quyết tâm này, cậu tự nhiên thấy không cần chất vấn nữa. Cậu đã không nỡ, thì làm sao đành lòng cho làm cho Phó Mặc khó chịu? Nhưng vấn đề này chung quy cũng phải giải quyết, hơn nữa lửa sém lông mày, dù cho không còn cách nào thuyết phục hắn trị bệnh ngay lập tức, cậu cũng muốn nghĩ trước biện pháp làm cho Phó Mặc đồng ý cùng cậu gánh chịu. Bọn họ còn trẻ, có rất nhiều rất nhiều thời gian để làm chuyện này.
Đúng vậy. Bọn họ còn trẻ như vậy, cửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ve-muoi-bay-nam/1793202/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.