Cô không tiếp tục theo Lục Từ nữa, đặt khay thức ăn xuống rồi về phòng mình.
Đã là buổi chiều. Không lâu sau, thầy cô giáo đã trở về.
Cách âm trong nhà không tốt lắm, cô ở trong phòng, có thể nghe thấy mọi âm thanh Lục Từ và thầy giáo nói chuyện. Cô lật cuốn sách trên tay, từng trang từng trang làm bài tập, vẫn là vẻ bình thản và không quan tâm như trước đây trước mặt anh.
Buổi tối ra ăn cơm tối, cũng chỉ im lặng ăn, ngay cả ánh mắt liếc nhìn cũng không dừng lại trên người anh.
Dường như mọi thứ đều giống như trước đây.
Im lặng, thật thà, không quá quan tâm đ ến anh, chìm trong biển người vây quanh anh, là người tầm thường nhất.
Ấn tượng cô để lại luôn là như vậy, không ai cảm thấy cô như vậy là không đúng.
Ngoại trừ Lục Từ.
Trên bàn ăn, thầy giáo hỏi dự định của Lục Từ.
Anh vẫn là giọng điệu cười cợt không đứng đắn, vẻ buông thả không quan tâm đ ến bất cứ điều gì, “Còn có dự định gì nữa ạ, em cũng đâu có thôi học, tiếp tục đi học thôi. Đúng rồi thầy, em về ngồi đâu ạ, bàn của em không bị vứt đi rồi chứ?”
Thầy giáo nói: “Bàn thì chưa nói được, đi khiêng một cái là được rồi, dù sao chỗ của em cũng luôn ở phía sau, cũng không cần đổi chỗ với người khác, khiêng bàn đến là được.”
“Nhưng mà thầy ơi.” Giọng điệu của anh dừng lại một chút, thu hút sự chú ý của mọi người, anh mới mỉm cười nói: “Em nửa học kỳ nay không đến,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ve-sau-mua-ha-lang-nghe-tuyet-tan/2776936/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.