Ngày cuối cùng của kỳ thi đại học, mưa phùn lất phất, con đường ướt nhẹp chật kín người, những chiếc ô nối dài che khuất cả bầu trời.
Mưa rơi tí tách trên tán ô, vài giọt rớt xuống làm ướt tay áo. Gió thổi qua, lạnh lẽo run người.
Nhưng cái lạnh ấy chẳng ai để tâm. Trước cổng trường, phụ huynh chen chúc ngóng chờ, mong ngóng đứa con vừa hoàn thành kỳ thi quan trọng.
Mưa gió mịt mù, chỉ có cô đơn độc co ro ôm chặt lấy cánh tay. Cô len lỏi qua đám đông, chạy một mạch đến trạm xe buýt về trường.
Giữa biển người đông đúc, cô tìm được một chỗ ngồi vắng vẻ trên xe.
Ngày thi đại học kết thúc, lẽ ra là khởi đầu của tự do. Từ nay, người ta có thể thỏa sức làm những điều mình thích: nhuộm tóc, làm móng, la cà quán net, rạp chiếu phim, những chuyến du lịch, buổi hòa nhạc… Tuổi mười tám rực rỡ nhất là đây.
Nhưng với cô, những ngày bình yên chỉ vừa mới kết thúc.
Cô không thể ở ký túc xá nữa, phải về nhà.
Hôm sau, bạn bè trong ký túc xá bắt đầu làm thủ tục trả phòng, trả chìa khóa, gửi hành lý, điện thoại í ới báo tin cho bố mẹ. Họ vừa thu dọn đồ đạc vừa ríu rít kể về những dự định khi về nhà, nên ăn món gì, đi chơi ở đâu, niềm vui rạng ngời trên gương mặt.
Cô lặng lẽ xếp lại những quyển sách vừa mang về.
Sách quá nặng, cô không thể tự mình mang về nhà. Vả lại, căn phòng của cô đã bị dọn sạch để nhường chỗ cho dì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ve-sau-mua-ha-lang-nghe-tuyet-tan/2776941/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.