Một tháng nay, gần như ngày nào Tiểu Viện cũng đến Ngọc Lệ Đàn xã, thăm Tiền Thục Viện và Ngọc Lâu Xuân.
Sức mạnh của huyết thống quả thực đáng sợ, có thể khiến cho những người trước nay chưa từng tiếp xúc, chưa hề gặp gỡ nhanh chóng trở nên quen thuộc, gần gũi.
Một kẻ nửa đời phiêu bạt như Tiểu Viện, trước thứ tình thân ấm áp này, có chút tham luyến.
Mỗi lần gặp mặt mẫu thân và muội muội nàng đều phân phó Hồ Điệp chuẩn bị trước hoặc rượu thịt ngon, hoặc rau quả tươi, hệt như cô con gái mới gả đi háo hức mỗi dịp về lại nhà mẹ đẻ.
Đối với vấn đề này, Trịnh Lan luôn chọn cách đứng từ xa, âm thầm quan sát sự hạnh phúc, vui vẻ của phu nhân chứ không hề can thiệp.
Ban đầu chàng cũng cảm thấy cao hứng vì vương phi thu hoạch được một niềm hạnh phúc mới trong cuộc sống, cảm động vì nàng tìm được người thân, có được sự ấm áp trong vòng tay gia đình, nhưng chỉ nửa tháng sau, cảm giác đó dần thay đổi, hơn nữa còn không mấy dễ chịu.
Ngày nào cũng vậy, nàng vừa chải đầu, rửa mặt xong đã lập tức đi ra ngoài.
Trịnh Lan từ cửa bán nguyệt đi tới, ngăn cản nàng.
“Ái phi đi đâu đó?”
Tiểu Viện sững sờ, khó hiểu nhìn chàng.
Đi đâu? Còn có thể đi đâu nữa?
Nàng biết Trịnh Lan không phải người tuỳ ý, chàng nói gì cũng đều có ý tứ cả.
Lập tức cảm thấy có điều không ổn, bèn nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ có gì cần phân phó?”
Trịnh Lan cười thầm, nàng vẫn cứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vet-bot-hoa-dien/205927/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.