Ngọc Lâu Xuân mời Trịnh Lan ngồi xuống, Tiền Thục Viện nhanh nhẹn chuẩn bị trà nước, Tiểu Viện cũng tới hỗ trợ muội muội.
Trịnh Lan đương nhiên biết rõ về thân thế của Ngọc Lâu Xuân, toàn bộ thông tin về phụ nhân này Dơi đã ghi chép tường tận trong mật báo dâng lên chàng.
“Ngài là con trai của Hồng Hà.” Ngọc Lâu Xuân chậm rãi nói.
Sắc mặt Trịnh Lan bình thản, nhưng trong lòng lại tựa như có sóng lăn tăn.
“Người có quen biết mẫu thân ta?” Trịnh Lan hỏi.
Ngọc Lâu Xuân gật gật đầu, đáp: “Chẳng lẽ điện hạ chưa từng điều tra quá khứ của ta sao?”
Đối đáp vô cùng sắc sảo.
Trịnh Lan khẽ cười, sự khéo léo và sắc bén này khiến chàng lần nữa chắc chắn, vị đại mỹ nhân đã rửa sạch duyên hoa đang ngồi đây, đích thực là mẹ ruột của Tiểu Viện.
Tiền Thục Viện và Tiểu Viện bưng trà tiến vào.
Ngọc Lệ Đàn xã không có nhiều người hầu hạ, bởi thế mấy ngày nay họ đã hình thành thói quen tự thân vận động.
Một thời gian dài chạy trốn, Tiền Thục Viện cũng dần thuần thục các công việc chân tay bình thường.
“Đúng vậy.
Người chính là trưởng bối của ta.”
Trịnh Lan nhẹ nhàng đáp, Ngọc Lâu Xuân càng tiếp xúc càng yêu thích người con rể này.
Đột nhiên tỳ nữ vào bẩm báo có khách nhân ghé đến, Ngọc Lâu Xuân đang định đến sảnh trước ứng phó, người kia đã tiến vào trong, vừa vặn nghe được hai chữ “trưởng bối”.
Trịnh Lan nhìn thấy rõ trên mặt vị công tử trẻ tuổi, kiên định sự kinh ngạc tột độ.
“Thẩm công tử…”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vet-bot-hoa-dien/205929/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.