Tôi thở dài:
“Hồi còn ở ký túc xá, chúng ta còn mạnh miệng nói sẽ đi khắp thế giới, cuối cùng lại bị hiện thực vả cho tơi bời.”
Chương Hiểu cười lớn:
“Đúng thế, nhưng nếu lần này cậu sang Pháp, có khi sẽ là bước đầu tiên đấy!”
Vừa nói, cô ấy vừa vẫy tay, cười tươi chào Tần Thận.
Tôi bỗng nhiên im lặng.
“Chương Hiểu.”
“Hửm?”
“Sao cậu biết… tớ định đi Pháp?”
15
Chương Hiểu cứng đờ.
Tôi chậm rãi nói tiếp:
“Chuyện tớ đi Pháp, tớ chưa nói với ai cả. Người duy nhất có thể biết, là nền tảng mua vé. Và tài khoản trên nền tảng đó, với tư cách giám đốc tài chính, cậu từng tiếp cận khi thu thập thông tin cổ đông.”
“Vậy là… cậu biết mọi chuyện từ đầu đến cuối sao?”
Giọng tôi run rẩy khi nói đến cuối câu.
“Chương Hiểu, cậu thậm chí đã… tham gia vào việc giam giữ tớ?”
Chương Hiểu luống cuống:
“Giang Ly, tớ… tớ biết Tần tổng sẽ không làm hại cậu. Nên… nên là… tình cảnh nhà tớ… tớ không còn cách nào khác…”
Tôi nghiến răng, từng từ bật ra chậm rãi:
“Còn chuyện của Lâm Cẩm thì sao? Cậu cũng biết từ lâu rồi đúng không?”
Sắc mặt Chương Hiểu tái nhợt.
Tôi bật cười, giọng cười trầm thấp, lạnh lẽo:
“Tôi thật ngốc. Một vị trí quan trọng như giám đốc tài chính, Tần Thận – một người cẩn trọng như vậy – chắc chắn chỉ giao cho người mà anh ta tuyệt đối tin tưởng. Chương Hiểu, tôi đã nhìn nhầm cậu rồi.”
Chương Hiểu nhắm mắt, vẻ mặt đầy đau khổ:
“Giang Ly, xin lỗi cậu… chi phí điều trị và học hành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vet-cat-diu-dang/2742636/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.