Tôi trằn trọc cả đêm. Gió rít từng cơn qua những cánh đồng bao la quanh căn nhà trại, cuốn tung cát bụi và rác rưởi đập vào cửa sổ. Tôi cựa mình nghe tiếng những tấm ván bị bật tung khỏi mái nhà và lăn xuống. Mỗi tiếng động nhỏ, từ tiếng lạch cạch của khung cửa sổ đến tiếng cọt kẹt của đệm lò xo đều làm tôi tỉnh giấc.
Đến khoảng sáu giờ tôi bỏ cuộc, lê mình ra khỏi giường, bước qua hành lang để vào tắm nước nóng. Rồi tôi dọn phòng – tủ quần áo của tôi trông gọn hẳn, và dĩ nhiên, cái giỏ đựng đồ bẩn đã đầy đến ba chồng. Tôi đang ôm một chồng quần áo sạch leo lên cầu thang thì có tiếng gõ cửa. Tôi mở cửa và thấy Elliot đang đứng trên hiên.
Cậu ta mặc quần jean, áo sơ mi kẻ ca rô kiểu cũ xắn đến khuỷu tay, đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai Red Sox – trông đặc sệt Mỹ. Nhưng tôi thấy có điều gì đó bất thường, và một cảm giác lo lắng ập đến đã chứng thực cho điều đó.
“Nora Grey,” Elliot nói, giọng kẻ cả. Cậu ta chúi đầu vào và cười, mùi rượu chua chua phả về phía tôi. “Gần đây cậu gây ra nhiều rắc rối cho mình quá đấy.”
“Cậu đang làm gì đấy?”
Cậu ta đang nhòm vào trong nhà tôi. “Trông mình có vẻ đang làm gì? Mình muốn nói chuyện. Mình vào nhà được không?”
“Mẹ mình đang ngủ. Mình không muốn làm bà thức giấc.”
“Mình chưa bao giờ gặp mẹ cậu.” Điều gì đó trong cách nói của cậu ta làm tóc gáy tôi dựng đứng lên.
“Mình xin
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vet-seo-canh-thien-than/517780/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.