***
Bàn trên giường bị hai người đá lăn ra tấm thảm dưới đất, ấm trà đổ xuống, tạo thành tiếng vang trầm thấp nghẹt thở. Xuân Thiên chậm chạp phục hồi thần trí.
Hắn chống tay bao quây người nàng, cơ thể dán sát nhau, nhìn nàng bằng đôi mắt sâu hun hút.
Mùi hương ám muội thoang thoảng trong phòng, đằng sau lưng hắn là ngọn nến soi chiếu sáng tỏ, trước người lại là một bầu u ám tĩnh mịch.
Nhịp thở của hắn trở nên mất tự, mắt đen kịt lặng im, có ngọn lửa mãnh liệt cháy giữa đôi con ngươi, đó là khuôn mặt xinh tươi nhỏ nhắn của nàng.
Đi qua ngàn sông vạn núi, cuối cùng nàng đã đi vào mắt hắn, một con người bé nhỏ, một con người lẻ loi, rốt cuộc đã có nơi nghỉ tạm.
Xuân Thiên thậm chí chưa kịp phản ứng trước tình huống này, nụ hôn của hắn lại hạ xuống.
Trêu chọc và khát vọng, cực lực khuấy đảo, mút vào, nhấm nháp lưỡi nàng, như thể đó là món tuyệt nhất thế gian.
Đầu ngón tay chai sần vén lớp xiêm y bên hông của nàng lên, xâm nhập vào trong tấm áo lót trắng mỏng tang, một bàn tay quyến luyến vuốt ve vòng eo trần trụi, men theo thắt lưng bò lên trên trêu chọc.
Bàn tay ấm nóng dán lên da thịt hơi lạnh của nàng, rồi sau đó chuẩn xác bắt lấy chú chim non đang run rẩy kinh hoàng, nắm trong lòng bàn tay âu yếm. Nàng cứng đờ người như bị sét đánh, tim đập loạn xạ, cơ hồ ngưng thở.
Cơ thể nặng nề tràn trề sức lực đè xuống, cọ xát trằn trọc.
Tựa dung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-bac-xuan-thien-thu/388116/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.