sau khi tiễn Văn Chiêu khỏi phòng, Đông Phương tường tự rót cho mình một chén rượu:
"Văn Chiêu? Phải gọi là Cổ la mới đúng chứ nhỉ, ma quân điện hạ." mới đầu y cũng không dám chắc chắn nhưng cái lệnh bài mà Chiêu nhi đưa cho y, không phải lệnh bài trang gia, mà ngược lại có chút giống với gia huy Thái gia hơn.
cùng với đống thư mà Nhiếp chính vương diện hạ không ngường gửi cho y, xem ra, người này đích thực là Ma quân Thái cổ la xú danh vang xa.
"thiếu chủ, người này thực sự là ma quân điện hạ sao? dù bà già này quanh năm trên thuyền nhưng cũng từng nghe qua danh tiếng ma quân.
cái gì mà lạnh lùng tàn nhẫn, giết người như ngóe, dọa trẻ con khóc thét, y chẳng qua cũng chỉ là một tiểu oa oa thôi mà."
nếu Văn chiêu lúc này cũng ở đây thì nhất định sẽ gào lên: đây không phải là dì chủ bếp sao? dì chủ bếp cũng không hẳn là chủ bếp, mà là vú nuôi của Tím rịm.
bình thường bà vẫn hay xuống bếp làm đồ ăn cho tím rịm, sợ y ăn đồ người khác làm không hợp khẩu vị nhưng oa oa này thế mà lại nhầm bà thành chủ bếp.
thuận nước đẩy thuyền, bà liền trực tiếp đảm nhiệm quan sát nhóc con này.
"Vú, vất vả cho vú rồi.
Tuy không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng lời đồn tam sao thất bản, chúng ta không thể biết trước được.
vẫn là phiền vú giúp con trông y.
nếu có việc gì bất thường thì phiền người để mắt đến."
"Vất vả gì.
giúp được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-cai-gi-cac-nam-chu-truy-ta/1050330/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.