Tần Hàm Lạc dừng chân, quay lại, nhìn về phía gương mặt âm trầm có chút đáng sợ của Tần Trọng, nhưng kỳ lạ là trong lòng cô không hề sợ hãi. Cô đút hai tay vào túi quần, phản ứng bình tĩnh lạ thường. Tần Trọng nhìn thấy dáng vẻ như chẳng có chuyện gì của cô, lửa giận trong lòng bùng phát.
Không khí trong phòng đột nhiên căng thẳng, Mễ Tuyết Tuệ ngồi ở sô pha, ánh mắt có chút sợ hãi nhìn sắc mặt dữ dằn của Tần Trọng: "Anh à, có chuyện gì thì cứ từ từ nói."
"Hàm Lạc, con nói thật đi, những lời dì Chu nói ngày đó có phải sự thực không?" Tần Trọng hít sâu một hơi, cực lực kìm nén ngọn lửa ngập trời trong lòng.
Tần Hàm Lạc mím môi, lẳng lặng nhìn ông, cũng không lên tiếng.
Lòng kiên nhẫn của Tần Trọng lại gặp phải sự khiêu chiến một lần nữa, thanh âm cũng bất tri bất giác đề cao lên: "Mày nói xem! Rốt cuộc mày và Bồi Bồi xảy ra chuyện gì?!"
"Con yêu cậu ấy." Sắc mặt Tần Hàm Lạc thực thong dong, biểu tình hình thành sự đối lập với Tần Trọng, nhưng những lời này vừa nói ra, toàn bộ không khí trong phòng khách đều như đọng lại.
"Hàm Lạc, con nói...cái gì?" Thật lâu sau, Mễ Tuyết Tuệ mới run giọng hỏi.
"Con nói con yêu Bồi Bồi, yêu là kiểu tình yêu." Vẻ mặt Tần Hàm Lạc không thay đổi, kiên nhẫn lặp lại, nhấn mạnh từng chữ rõ ràng, đủ để mỗi người đều có thể nghe được rành mạch, nhưng những lời này vừa kết thúc, Tần Trọng liền như một con sư tử nổi giận,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-chanh-bac-ha/978340/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.