Tiếng chuông điện thoại kia lọt vào tai Giản Hân Bồi nghe thật chói tai, nàng nghiêng người né tránh, không để Tần Hàm Lạc đỡ. Tần Hàm Lạc ngẩn ra, chỉ đành lấy di động, nhìn nhìn, là Mễ Tuyết Tuệ gọi tới.
"A lô, dì Mễ?" Cô vội vàng trả lời.
"Hàm Lạc, con đang ở đâu thế? Có phải Bồi Bồi đang ở đó với con không?" Ngữ khí Mễ Tuyết Tuệ có chút lo lắng.
"Dạ phải, làm sao vậy?" Tần Hàm Lạc kinh ngạc nói.
"Dì Chu và vị hôn phu của Bồi Bồi trở lại thành phố A, ba con mời họ đến nhà hàng Ngân Giang ăn cơm, con mau dẫn Bồi Bồi tới đây đi, lúc nãy gọi con mấy lần đều không được."
"À, chắc tín hiệu không tốt ấy mà." Tần Hàm Lạc thất thần trong nháy mắt, sau đó trầm thấp nói: "Con lập tức sẽ tới." Cúp máy, cô nhìn Giản Hân Bồi đang tựa vào lan can, mày nhíu chặt lại kia, khẽ thở dài, nặng nề hỏi: "Bồi Bồi, cậu không thoải mãi chỗ nào à?"
Nghe thấy cô gọi "dì Mễ", lòng Giản Hân Bồi tựa hồ khá hơn một chút, nhưng câu hỏi này của cô lại khiến nàng oán hận. Nàng nhịn không được liếc nhìn cô một cái, cười lạnh: "Cậu để ý sao?"
Nói chuyện kiểu đó là ý gì? Tần Hàm Lạc gần như mỉa mai muốn đáp trả: "Vậy cậu bận tâm mình có để ý hay không sao?" Nhưng ngẫm nghĩ lại ngừng, tính nàng trước giờ vẫn luôn vậy mà, nhưng chẳng lẽ các nàng vẫn là một đôi tình nhân đang giận dỗi sao? Lâu như thế không gặp mặt rồi, làm gì cần phải như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-chanh-bac-ha/978369/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.