Tôi nghĩ, có lẽ định mệnh đã trói tôi và Sarawat lại với nhau. Ngay cả khi đang trong buổi họp câu lạc bộ, bọn tôi vẫn ngồi kế nhau trò chuyện thân mật.
“Cậu ăn bánh chưa?” Tôi hỏi.
“Ăn rồi… Ngon lắm.” Cậu ta đáp với vẻ mặt đen như đít nồi thường thấy.
“Tôi thấy không ngon.”
“Ừ. Tôi thấy chẳng ngon gì.” Hả? Gì?
“Cậu có thấy giữa chúng ta có cái gì kì kì không?”
Ừ thi… Giữa bọn tôi cứ có cái gì đó không như trước nữa. Cái sự khang khác này đã bắt đầu từ lúc bọn tôi vừa bước vào phòng nhạc rồi
“Ừ, chắc vậy.”
“Thế, cậu tính giải quyết sao với chuyện kì kì này giờ?”
“Không cần làm gì cả. Cứ giữ như hiện tại là tốt rồi.”
Tôi và Sarawat lúc này đang ngồi khoanh chân ở một tư thế hết sức đau khổ, bất lực, bởi vì bọn tôi bị chen ngang bởi Green. Anh ta ngồi giữa, cố bon chen làm ba người chúng tôi bị ép thành một đống. Tôi chẳng rõ chuyện này là thế nào nữa, chỉ muốn biến mất khỏi đây cho xong.
“Anh làm ơn bỏ tay tôi ra được không? Hay muốn tôi phải đá anh thì anh mới hiểu?” Tôi nói, vừa quay sang đã đụng trúng anh ta.
“Tine! Sao dám làm thế với vợ mình chứ?”
“Một…” Tôi bắt đầu đếm liền, Green trông chết khiếp. Nhưng vẫn chẳng có vẻ gì là anh ta sẽ buông cánh tay tôi ra cả. Thậm chí anh ta còn ôm cả tay Sarawat cùng một lúc luôn.
Rồi giờ sao? Anh tính làm kí sinh trùng sống trên cây hả?
“Tine, làm thế với anh thật đấy à?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-chung-ta-la-1-doi/2138393/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.