Tiết di mụ trong lòng trào phúng, nói:
- Chỉ là bệnh vặt mà thôi, nằm vài ngày thì tốt rồi, làm sao có thể làm phiền huynh trưởng đi mời thái y? Hơn nữa khi đó đã sắp tới trung thu, tiểu muội cũng lo lắng làm ảnh hưởng tâm tình qua ngày hội của huynh tẩu, mới không báo cho hai vị.
Vương Tử Đằng cảm giác mình bị nhằm vào, trong lòng mắc nghẹn, khó chịu nói không nên lời.
Thê tử của hắn rốt cục cảm nhận được giữa hai huynh muội đối chọi gay gắt, vẻ tươi cười giảm xuống. Nàng nhìn Vương Tử Đằng, lại nhìn Tiết di mụ, trên mặt toát ra tia xấu hổ, cũng không rõ giữa huynh muội bọn họ xảy ra mâu thuẫn gì.
- Dọc đường vẫn còn thái bình?
Vương Tử Đằng vẫn giữ vẻ tươi cười hỏi.
Diễn cảm Tiết di mụ thản nhiên, trong lời nói lại giấu diếm châm chọc:
- Đi thuyền mà đến, một đường gió êm sóng lặng. Nhưng trong lòng có sự tình, nội tâm khó thể an bình.
Trong lòng Vương Tử Đằng lộp bộp một tiếng, khóe môi co giật nói:
- Có phải sinh ý trong kinh thành xảy ra vấn đề? Có chỗ nào cần vi huynh hỗ trợ, ngươi cứ việc nói.
- Không phải.
Tiết di mụ không hề cấp chút mặt mũi cho Vương Tử Đằng, gọn gàng nói:
- Việc này là liên quan đến huynh trưởng nên ta mới vào kinh.
Hai mắt nàng như điện nhìn thẳng ánh mắt Vương Tử Đằng, khiến khuôn mặt tươi cười của hắn biến thành cứng ngắc.
Thê tử Vương Tử Đằng ngồi một bên, cảm nhận được sấm sét nổ vang trên đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-dien-thuong-nhan-gia-dung/185186/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.