Chỉ thấy Giả Dung ghé vào trên người hắn, đôi mắt sáng trong nhìn hắn, trên mặt lộ vẻ tươi cười giống trong mộng cảnh y như đúc.
Giả Dung cười híp mắt quơ quơ móng vuốt, vui mừng nói:
- Nhé, tiểu ca ca ngươi tỉnh rồi?
Nghe được tiếng nói chuyện, ánh mắt Trầm Nhược Hư trong một giây chuyển thành trong sáng. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng nén cỗ xúc động đang dũng mãnh tràn ra trong thân thể, hạ giọng nói:
- Xuống dưới.
- Không.
Giả Dung lắc đầu, chẳng những không rời khỏi thân thể Trầm Nhược Hư, ngược lại còn đưa tay ôm chặt cổ của hắn.
- Ta lạnh, trên người ngươi ấm áp, ta không muốn xuống.
Lạnh cái rắm!
Thời tiết nóng muốn nổ mạnh còn kêu lạnh? Trợn mắt nói lời bịa đặt cũng không phải cách nói như vậy.
Trầm Nhược Hư nghiến răng nghĩ.
- Ngươi mơ thấy cái gì? Phía dưới toàn bộ đều đứng lên.
Trên mặt Giả Dung lộ vẻ tươi cười bỡn cợt, nói xong liền nắm lên đồ vật phía dưới của Trầm Nhược Hư ước lượng.
Trầm Nhược Hư hoàn toàn không nghĩ tới Giả Dung lại làm ra thao tác này, vùng cổ nhanh chóng đỏ lên, toàn thân như con tôm bị nướng chín.
Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Giả Dung, thân thể cứng ngắc, không dám lộn xộn.
Trầm Nhược Hư cắn chặt răng, thấp giọng quát:
- Buông ra.
Giả Dung cong lên miệng, diễn cảm ủy khuất:
- Ngươi thật hung nha.
Khuôn mặt ủy khuất của hắn chỉ duy trì trong nháy mắt, lập tức đổi lại ý cười giảo hoạt:
- Ngươi nói cho ta biết ngươi mơ thấy cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-dien-thuong-nhan-gia-dung/2168825/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.