Trần Nhược Tinh mím môi trầm mặc.
Vệ Lẫm sải bước, đi đến trước mặt cô, “Không có di động?”
Hai người đứng gần nhau, Trần Nhược Tinh ngửi thấy được hơi thở đặc biệt trên người anh, mồ hôi trên trán cô chậm rãi chảy xuống.
“Này —— nói chuyện.” Vệ Lẫm có chút bực bội, Trần Nhược Tinh lại không nhìn anh, anh làm sao biết được cô đang nghĩ gì cơ chứ.
Trần Nhược Tinh cấu lòng bàn tay, hô hấp trở nên dồn dập.
Vệ Lẫm lại đợi mười giây, “Trần Nhược Tinh, bà cô dạy cô như vậy à, người khác nói chuyện với cô, cô ít nhất phải nhìn đối phương chứ?”
Tiếng nói vừa dứt, Trần Nhược Tinh mạnh mẽ đẩy anh ra.
Vệ Lẫm trở tay không kịp, phải lùi lại hai bước mới đứng vững được. “Cô ——”
Trần Nhược Tinh nhanh bước chạy xuống cầu thang.
Vẻ mặt Vệ Lẫm nghi hoặc, từ nhỏ đến lớn, đây vẫn là lần đầu tiên anh bị con gái đẩy ra. Anh đi xuống lầu, nháy mắt liền không thấy bóng dáng của Trần Nhược Tinh đâu.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Vệ Lẫm dọc theo đường cũ trở về, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấy bóng dáng Trần Nhược Tinh. Anh càng ngày càng phát hiện Trần Nhược Tinh có chút kỳ lạ.
May mà chân anh dài. Năm phút sau, ở ven đường, anh thấy được thân ảnh Trần Nhược Tinh.
Váy liền màu xám ở trong bóng đêm thật sự không dễ dàng thấy rõ.
Trần Nhược Tinh cúi đầu, từng bước một đi về phía trước, giống như một con ốc sên. Vệ Lẫm tới gần khiến cô sinh ra mâu thuẫn, cho nên cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vi-em-hai-xuong-sao-troi/394862/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.